Tần Chí Khương đứng đơ ở đó, anh không tin được những gì mình nghe nãy giờ, có phải Dương Thiên Bác đang nói đùa không?
Làm...làm sao có chuyện đó chứ?
Anh quay lưng nhìn thấy Dương Hi Văn đang cúi gầm mặt, anh nhìn vậy liền hiểu ra cô đã biết trước. Tần Chí Khương kích động nắm lấy tay cô hỏi: "Em đã biết trước?".
“Em...lúc đó Tâm Li còn bị thương, em không muốn anh..."
“Tại sao em không nói trước hả?" Tần Chí Khương hỏi.
Nếu như anh nổi nóng, nổ súng với Dương Thiên Bác thì có phải anh đã giết chết anh trai mình không?
Dương Thiên Bác nhìn hai người họ, anh cười rồi bảo: "Đừng trách em ấy, người như tôi cũng đừng nên nhận thì hơn".
Tần Chí Khương lặng người, Dương Thiên Bác nói như vậy là sao chứ?
Không được...
Tần Chí Khương bất ngờ xoay người chạy thật nhanh rời đi, Dương Hi Văn muốn gọi nhưng tốc độ của anh rất nhanh, cô muốn chặn lại cũng không kịp rồi. Cô đưa mắt nhìn Dương Thiên Bác: "Tại sao anh lại nói sự thật cho anh ấy biết?”.
Dương Thiên Bác hít thật sâu, anh thở nhẹ ra. Điều anh giữ kín bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể nói ra hết rồi, thật nhẹ nhõm trong lòng làm sao.
“Bởi vì tôi sớm muộn gì cũng sẽ chết, tôi muốn nói ra sự thật trước khi mình không còn trên đời này."
“Dương Hi Văn cô không phải kẻ ngốc, cô nghĩ người như bà ấy sẽ cho tôi sống đến cuối đời với bí mật đó sao?”.
"Không đâu, bà ấy lợi dụng tôi, biến tôi thành công cụ của mình thì cũng vạch ra kế hoạch giết tôi rồi".
“Chỉ là cái mạng của tôi lớn quá...mới thoát khỏi một kiếp nạn trước khi đến đây ".
Dương Hi Văn siết chặt tay, cô biết... Tần phu nhân không phải người tốt bụng gì, lòng dạ của bà ấy ra sao ai cũng đều biết rõ. Nhưng cô không ngờ bà ấy lại đối xử với đứa con ruột của mình như thế, ban đầu cô chỉ biết Dương Thiên Bác là con trai bà ấy là anh trai cùng mẹ khác cha với Tần Chí Khương chứ cô không hề biết rằng Dương Thiên Bác lại phải chịu những điều như thế này...
Người phụ nữ đó đối xử với con trai mình như thế không đau lòng sao? Một chút tình thương của người mẹ dành cho con cái cũng không còn?
Cuối cùng bà ấy nghĩ gì chứ? Từ đầu đến cuối chỉ chìm đắm trong tình yêu của mình dành cho Tần Chí Khiêm sao?
Mặc cho ông cũng không hề có tình cảm với bà dù sống chung nhiều năm như thế.
“Tôi...cũng giống anh" Cuộc đời của cô trước kia cũng không hạnh phúc gì mấy, so với Dương Thiên Bác cũng không tốt gì hơn.
Còn thảm hơn nữa chứ?
Dương Thiên Bác nhìn Dương Hi Văn, anh xoa đầu cô: "Dù sao chúng ta cũng giống nhau".
“Thông cảm cho tôi, tôi không muốn khi mình chết cũng bị chôn vùi dưới lòng đất cùng những bí mật này đâu."
“Tôi giữ kín nó mãi rồi, tôi không muốn cất giấu mãi" Dương Thiên Bác nói, ánh mắt lộ rõ nỗi buồn trên đó. Sự cô đơn, thất vọng, con người này...
Hoàn toàn không biết màu sắc của cuộc đời này như thế nào nữa.
Dương Hi Văn nắm lấy tay Dương Thiên Bác, cô nhỏ giọng hỏi:
"Anh định buông bỏ như thế sao?”.
“Chứ em nghĩ tôi nên làm gì đây?”.
"Bà ấy cũng là mẹ tôi, mặc dù có hận thì hận thật, nhưng tôi cũng không thể xuống tay với bà ấy" Dương Thiên Bác nói.
“Nhưng bà ấy lại không nghĩ thế, bà ấy sẽ lấy mạng anh đấy " Dương Hi Văn bảo.
“Anh biết, bà ấy không công nhận anh. Người con duy nhất của bà ấy chỉ có Chí Khương" Dương Thiên Bác nói.
Nói đi nói lại, anh cũng không thể hận em trai của mình được. Dù gì Tần Chí Khương cũng là người vô tội, cái sai là ở người lớn đã áp đặt lên con trẻ của mình...
Dương Hi Văn nắm lấy tay Dương Thiên Bác, cô không tin là không có cách. Cũng không thể để anh buông bỏ cuộc đời mình như thế, nhất định phải kéo con người này rời khỏi hố bùn đó, nhất định phải đưa anh về cuộc sống thực tại, cho anh cảm giác thế nào là tình thương, thế nào là hạnh phúc.
“Đi theo em".
Dương Hi Văn kéo Dương Thiên Bác rời đi, anh không hiểu chuyện gì, để cho cô đưa mình đi mặc dù sẽ không biết điểm đến là đâu.
Dương Thiên Bác đứng đơ như tượng nhìn Tần Chí Khiêm. Khi không cô kéo anh đến đây làm gì chứ?
Tần Chí Khiêm ngồi nhìn cả hai, ông nhìn con gái mình rồi quay sang nhìn Dương Thiên Bác. Dương Thiên Bác hít thật sâu, anh đang suy nghĩ ông sẽ mắng mình hay đánh mình đây.
Anh...xuống tay với con dâu của ông cơ mà, nhất định Tần Chí Khiêm đã biết chuyện đó rồi.
“Mặt của con làm sao thế?" Tần Chí Khiêm nhìn Dương Thiên Bác hỏi.
“Hả?" Dương Thiên Bác tròn xoe mắt, ông ấy với hỏi anh cái gì thế này?
Làm sao mà...
Không nổi giận sao? Còn hỏi anh? Quan tâm anh như thế là sao chứ?
“Mặt của con là ai đánh thế?” Tần Chí Khiêm hỏi.
"Là…là bà ấy động thủ" Dương Hi Văn tiến lên phía trước Dương Thiên Bác, cô cũng sợ ba mình sắp động thủ với anh rồi, cô không thể để...
Tần Chí Khiêm nhìn cả hai, ông xoa đầu con gái mình: “Ba sẽ không làm gì thằng nhóc này đâu".
"Đến đây ngồi đi, để ta đi lấy hộp thuốc."
Tần Chí Khiêm xoay người đi lấy thuốc và bông băng, ông tiến ra, ngồi xuống bắt đầu rửa vết thương cho Dương Thiên Bác. Anh không phản kháng, ngồi im để ông giúp mình.
Dương Hi Văn cũng không dám làm hỏng bầu không khí này, cô đứng lên rồi nói: "Để con đi mua trà, trong nhà hết trà rồi".
Nói xong cô liền đứng lên, mở cửa rời đi một cách nhanh chóng để lại Dương Thiên Bác và Tần Chí Khiêm ở chung một chỗ.
"Sợ ta sao?” Tần Chí Khiêm hỏi.
“Tần lão gia không giận sao?" Dương Thiên Bác hỏi.
“Vì sao phải giận?” Ông bình tĩnh hỏi tiếp.
"Vì tôi đã xuống tay với Lạc Linh Lung".
Tần Chí Khiêm nhìn Dương Thiên Bác, ông đáp: "Cũng không phải cậu đã nương tay với con bé sao? Nếu cậu muốn thì mạng của con bé có muốn cứu cũng không cứu được nữa rồi”.
“Cậu đâu có muốn làm những chuyện này" Tần Chí Khiêm bảo.
Ông đã biết trước đó rồi, khi biết chuyện ông chỉ suy nghĩ rằng người vợ chung sống với mình bao năm qua có thể làm ra những chuyện như thế sao?
Dương Thiên Bắc không đáp lại, Tần Chí Khiêm cũng không nói gì, ông im lặng bôi thuốc rồi xử lý vết thương cho anh.
Xong việc, ông nhìn Dương Thiên Bác: “Còn chỗ để về không?". Dương Thiên Bác lắc đầu, anh đúng thật là không còn nhà để về nữa.
Tần Chí Khiêm vỗ vai anh, hỏi: "Nếu được thì cứ ở đây với tôi, Chí Khương sẽ không đến đây đâu”.
Khuya.
Tần Chí Khiêm đẩy cửa đi vào, thấy Dương Thiên Bắc nằm trên giường, ông đi vào, kéo ghế lại ngồi cạnh bên anh. Ông biết thằng nhóc này vẫn chưa ngủ, có vẻ đang suy nghĩ
nhiều thứ lắm.
“Chưa ngủ phải không?” Tần Chí Khiêm hỏi.
Dương Thiên Bác khẽ gật đầu.
“Tôi biết cậu cũng khó khăn, cuộc sống cũng không dễ dàng gì có thể duy trì đến bây giờ”.
“Tôi cũng mới biết sự xuất hiện của cậu cách đây không lâu, tôi không nghĩ vợ mình đã làm ra những chuyện như thế này". “Tôi cũng không nghĩ bà ấy có một đứa con trai ở ngoài, còn lớn và trưởng thành như vậy rồi".
“Nếu như bà ấy chấp nhận nói với tôi, có phải tôi đã có hai người con trai và một tiểu công chúa là Hi Văn sao?”.
“Thiên Bác, nếu như con không còn chỗ nào về, bà ấy cũng không cần con. Tuy ta và con không có chảy chung dòng máu, nhưng con là anh trai của Chí Khương. Nếu con thấy được, đến sống chung với ta được không?".