Buổi tối, dưới ánh đèn mập mờ trên lề đường.
Đội cảnh sát mặc quân phục, trang bị vũ khí đầy đủ, họ bắt đầu chia thành từng nhánh, tiến vào căn biệt thự.
Vừa rồi vào căn biệt thự có khoảng hơn chục người đàn ông trẻ, dáng người cao to, ăn mặc kín mít và khả nghi vô cùng.
Những người đàn ông kia làm việc một cách thận trọng, đến cả đèn cũng chẳng dám bật lên. Bọn họ chỉ dám dùng đèn pin nhỏ chiếu sáng để di chuyển.
"Sao không thấy gì?"
"Chị tao nói chìa khoá để ở dưới bình hoa phòng khách! Chúng mày tìm cho kỹ vào!"
Đám người đó chia nhau ra, cẩn thận tìm kiếm trong từng chiếc bình hoa một.
Một tiếng động va chạm của kim loại với nền nhà cũng khiến bọn họ giật mình. Tất cả tập trung chiếu đèn vào vật thể lạ.
"Là nó! Chìa khoá đây rồi! Chúng mày theo tao lên tầng hai!"
Kho báu được mở ra, bên trong phòng có rất nhiều tiền đô, vàng, bạc, kim cương, đá quý… đều được đựng trong hòm.
Mắt bọn họ sáng rực lên, điên cuồng nhào vào đống tiền mà suýt quên đi nhiệm vụ.
"Giúp tao mang thứ này ra ngoài chôn!''
"Sao lại phải chôn?"
"Chị tao bảo! Chúng mày đừng nhiều lời. Làm theo tao, tiền tao hứa trả sẽ không thiếu một xu."
Bọn họ bắt đầu thay nhau khuân vác những chiếc rương nặng trịch ra bên ngoài.
"Cảnh sát đây! Đứng im, giơ tay lên."
Những khẩu súng được nhắm vào đầu đám người đó, bọn họ sợ hãi để đánh rơi cả rương đồ. Cái rương vỡ đôi, vàng bạc bên trong rơi hết ra bên ngoài.
Bọn họ mới chỉ là sinh viên, đối mặt với súng đạn thật chỉ có thể đầu hàng.
Chục người đàn ông được còng tay lại trong một góc. Dưới ánh đèn sáng quắc của căn biệt thự, mọi chân tướng cũng dần lộ ra.
Trong căn phòng chứa toàn tiền kia chính là nơi cất giữ số tiền tham ô của Lưu Trang. Số tiền mặt quá lớn nên cô ta đã quy đổi thành không ít vàng, bạc, châu báu chỉ để thoả mãn lòng ham hư vinh.
Bên cạnh đó còn không ít giấy tờ bất động sản, tài liệu mật mà cô ta đã trộm được ở Tống thị. Chính nhờ những tài liệu đó, Lưu Trang đã mua được lòng tin của Tần Hữu, giúp cô ta một lần nữa lên đỉnh cao.
Mười người đàn ông kia bị áp giải về đồn. Số tiền thu được ước tính lên tới cả trăm triệu đô.
Lưu Trang không còn bất kỳ bất kỳ người thân nào ngoài đứa em trai là Lưu Tuấn đang du học tại Singapore. Nên hắn chính là đối tượng tình nghi số một được nhắm đến.
Quả nhiên, hắn rất nhanh đã mua vé máy bay sớm nhất để bay về trong nước. Đi với theo hắn ngoài mấy người đồng hương thì còn có người ngoại quốc. Theo lời khai từ những kẻ đó đều là vì đồng tiền che mờ con mắt.
Từ lúc hắn xuống sân bay, suốt dọc đường hắn đi đến căn biệt thự đã có cảnh sát theo sau hắn.
Lưu Tuấn được đưa đến phòng tạm giam của Lưu Trang.
Cô ta đang gục đầu ở một góc nên không để ý đến người vừa đến là ai.
"Đã nói rồi, số tiền đó không phải do tôi lấy. Tôi muốn gọi luật sư riêng của tôi đến đây!"
"Chị!"
Lưu Trang giật mình ngẩng đầu lên, trong chốc lát cảm xúc cô ta như vỡ oà. Nhìn đứa em trai của mình bị một viên cảnh sát đưa vào, tay còn bị còng lại.
"Sao lại thành ra thế này? Các người mau thả em tôi ra."
"Chị! Em không sao! Chỉ cần em không nhận, bọn họ sẽ không có lý do bắt chị!''
"Làm sao được! Bọn họ đã bắt tận tay được em! Không phải chị đã nói thuê người làm sao? Dù tiền có trả nhiều hơn chút nữa cũng không sao? Tại sao lại phải dùng cả tương lai để đánh đổi vậy hả?"
Ở trong nhà, Lưu Tuấn là người cô ta thương nhất. Gia đình cô ta không được trọn vẹn, có bố là tên côn đồ, thích bạo hành gia đình. Đặc biệt là những lúc ông ta mỗi lần say xỉn đều sẽ đánh mẹ cô ta đến suýt mất mạng. Bọn họ sống trong căn nhà rách nát, chứng kiến cách cảnh ba đánh mẹ đến khóc rấm rứt, chui vào một góc nhỏ để ba không nhìn thấy. Chịu những trận đánh đập như cơm bữa, bà ấy chịu không nổi nữa mà chọn cách ra đi. Sau này, bố bọn họ vì gây thù chuốc oán với ông trùm nào đó mà bị bắt đi chẳng rõ sống chết.
Vì vậy, trong nhà chỉ còn lại Lưu Trang, Lưu Tuấn nương tựa vào nhau.
"Các người mau bắt tôi đi! Em tôi nó không làm gì hết! Là do tôi làm hết, nó không liên quan gì đến chuyện này cả!"
"Cô Lưu, lẽ nào cô lại không biết! Số tiền hơn trăm triệu đô được tuồn ra ngân hàng nước ngoài lại là chính tài khoản của em trai cô. Bây giờ cậu Lưu và cô chính là đồng bọn, là người đã giúp cô rửa tiền!"
Lưu Trang hét toáng lên khi nghe thấy những lời này của cảnh sát: "Không đúng! Đó là tiền tôi kiếm, tôi gửi sang cho nó thì có gì sai? Các người không được phép bắt nó!"
"Luật là luật! Phạm tội thì nhất định phải chịu phạt. Em trai cô là một người ưu tú, pháp luật cũng sẽ có chính sách khoan hồng! Dẫn người đi!"