Sáng ngày hôm sau.
Tống Cẩm Đan vẫn như mọi ngày mà thức dậy. Chỉ là hôm nay, dì Vương đã từ dưới quê lên, còn giúp cô nấu một bữa thịnh soạn.
"Bevis đâu rồi? Cậu ta không cùng ăn sáng sao?"
Tống Cẩm Đan nhìn về phía căn phòng dành cho khách vẫn đang được khép kín. Cô tiến tới và gõ cửa phòng. Bên trong phòng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Nhớ đến lần đầu cô bước vào căn phòng này, cô lại bất giác rùng mình.
"Anh không trả lời là tôi vào đấy!"
Cô từ từ đẩy cánh cửa ra, trong phòng trống không. Trong khắp căn phòng, những nơi có thể tìm kiếm cô đều đã tìm rất kỹ. Những vật dụng quan trọng, dường như không thể thiếu của anh ta chính máy tính, nó cũng đã biến mất.
"Nó không ăn sao?" - Dì Vương hỏi cô.
"Anh ta đi rồi dì,chúng ta ăn thôi!"
Động tác bưng đồ của dì Vương dừng lại đôi chút, bà thở dài: "Đường đột quá, đến cả tiểu thư nó cũng không nói một tiếng."
Cô gật đầu, gắp đồ ăn bỏ vào bát.
"Vâng."
***
Hôm nay là ngày nghỉ, Tống Cẩm Đan dùng thời gian rảnh để xem tất cả các tin tức hot mấy ngày nay.
Trên các mặt báo lá cải đều là các thông tin thất thiệt liên quan đến tập đoàn Tống thị, nào là Tống thị có nguy cơ phá sản, Tống thị hết thời huy hoàng, Tần thị đã trở thành công ty phát triển dẫn đầu nhà nước.
Cô đóng tất cả các trang báo lá cải kia lại: "Nhảm nhí!"
Cô mở tivi lên, nhưng đập vào mắt cô đều là hình ảnh của Tần Hữu. Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng, quý phái. Không thể lẫn đi đâu được, cô ta không phải là Tô Tú Ảnh mà là Lưu Trang.
Đây là một chương trình dành cho doanh nhân trẻ, rất được rất nhiều người trong nước yêu thích và ủng hộ. Lần này, bọn họ tiếp tục mời đến đây Giám đốc của Tần thị - Tần Hữu, cũng là người sau này sẽ lên nắm quyền và điều hành công ty nhà họ Tần.
"Xin chào, tôi là giám đốc điều hành mới đương nhiệm của Tần thị. Tôi rất vui khi kênh doanh nhân trẻ lại tìm đến tôi lần thứ hai."
Cô MC hỏi: "Chào anh Tần, người phụ nữ mà anh đưa đến đây chắc cũng là một doanh nhân thành đạt mà anh muốn giới thiệu cho mọi người đúng không?"
Tần Hữu cười một cách niềm nở và nhìn về phía Lưu Trang, "Cô nói phải. Cô ấy là Lưu Trang, cô ấy đã trở thành cánh tay phải đắc lực cho tôi và giúp đỡ tôi rất nhiều!"
"Cô Lưu, cô có thể giới thiệu đôi chút về bản thân mình không?"
Cả người cô ta toát ra một phong thái tự tin khi nhận lấy mic từ phía MC.
"Chào mọi người, tôi là Lưu Trang. Tôi từng đảm nhiệm chức vụ Giám đốc tài chính của tập đoàn Tống thị hai năm!"
Cô Mc ngạc nhiên, lại tiếp tục hỏi: "Là tập đoàn Tống thị sao? Vậy thì lý do nào đã khiến cô rời khỏi Tống thị để đến Tần thị? Cô Lưu chắc cũng thừa biết Tống với Tần trước nay như lửa với nước nhỉ?"
Lưu Trang cười một cách điềm đạm, "Các người cũng thấy đấy, Tống thị bây giờ đã lụi bại thế nào không? Theo tôi thấy, phía Tống thị cũng không còn đủ tư cách để đặt lên bàn cân so sánh cùng Tần thị nữa! Cá nhân tôi thấy quyết định rời đi là hoàn toàn đúng đắn, chưa từng có ý định hối tiếc!"
Ha, đó không phải là do cô ta bị Tống Cẩm Đan sa thải sao? Bây giờ cô ta lại còn có thể lên sóng truyền hình khua môi múa mép, tự cho mình là giỏi?
Tống Cẩm Đan tức đến bật cười. Nhìn một mình tên Tần Hữu đã đủ khiến cô bực mình rồi giờ mà còn thêm Lưu Trang nữa thì đúng là tra tấn cô.
***
Nửa đêm hôm ấy, Tống Cẩm Đan nhận được cuộc gọi gấp gáp từ cảnh sát Trần.
"Cô Tống, có chuyện không hay rồi…."
Cô không có kịp suy nghĩ gì nhiều mà đi ngay trong đêm, cô lái xe đến bệnh viện thành phố. Bên ngoài phòng bệnh có không ít cảnh sát túc trực, người mặc cảnh phục, người thì không.
"Thế nào rồi? Hắn chết rồi sao?"
"Tôi cũng không rõ, hắn vừa được đưa vào phòng phẫu thuật rồi!"
Cô gấp gáp gỏi: "Hắn tại sao lại thành ra như vậy!"
"Nửa đêm, trong lúc thay ca chúng tôi không thể để ý đến hắn. Hắn vì đó đã liên tục đập đầu vào tường, trong người hắn không biết từ khi nào đã dấu mảnh thủy tinh! Hắn đã rạch cổ tay, chảy máu đến bất tỉnh!" - Cảnh sát Trần lại thở dài: "Xin lỗi vì muộn rồi lại thông báo cho cô tin xấu này! Muộn rồi cô vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi!"
"Không được! Tôi sẽ đợi đến khi hắn tỉnh lại!"
Qua một tiếng, chiếc đèn trước phòng phẫu thuật nhấp nháy liên tục. Một người người bác sĩ bước ra, sắc mặt ông ta có vẻ không được tốt cho lắm.
"Hắn ta mất máu quá nhiều! Mà nhóm máu của hắn lại là Rh âm, đây là một nhóm máu hiếm trên thế giới, trong bệnh viện cũng không đủ lượng máu tích trữ. Chúng tôi chỉ cầm cự được khoảng một tiếng, nếu một tiếng sau mà hắn không có máu để truyền thì… chỉ có thể chết vì mất máu!".
"Không còn cách nào khác để cứu hắn sao? Những bệnh viện khác lẽ nào đều khan hiếm hết? Chỉ cần nơi nào có, bằng mọi giá tôi sẽ đem về cho bằng được!"