Tống Cẩm Đan cười ngượng, sợ mọi người chú ý đến cô và anh. Cô đưa tay lên che đi vết thương.
"Không cơ gì đâu! Vết thương nhỏ."
Bevis cũng chen lời vào: "Vết thương nhỏ anh làm quá lên làm gì!"
Tống Cẩm Đan cau mày, vết thương nhỏ? Lẽ nào lại không phải do anh ta gây ra. Nhưng cô lại lười đôi co với với anh ta, mặc kệ anh ta tiếp tục nghe vài lời phát biểu của Lam phu nhân.
Chiếc búa trong tay người chủ trì buổi đấu giá được gõ xuống miếng gỗ, vang lên tiếng kêu đầy quyền lực.
"Buổi đấu giá bắt đầu!"
Lớp vải đỏ của hộp kính từ từ được hạ xuống, lộ ra món đồ bên trong. Người chủ trì tiếp tục giới thiệu về món đồ bên trong đó:
"Đây là hộp nhạc cổ điển, được sản xuất tại nước Thụy Sĩ. Hộp nhạc này đã ra đời từ giữa thế kỷ 20, được làm hoàn toàn bằng gỗ quý nhập khẩu từ Ý được chạm khắc với các họa tiết tinh xảo, lớp vỏ ngoài được làm bằng pha lê. Khởi điểm đầu tiên là 10.000 Đô."
Tống Cẩm Đan ngồi rất gần với món đồ, nhưng cô không có mấy hứng thú với nó. Nó đã quá lâu để có thể phát được nhạc, cùng lắm là chỉ để trang trí. Bevis thì ngược lại, ánh mắt anh ta phát sáng khi nhìn thấy món đồ.
Anh ta là một kẻ đam mê đồ cổ. Chỉ tiếc bây giờ, một động cũng không có để mua.
"50.000 Đô!"
"70.000 Đô!"
"100.000 Đô!"
Con số cuối cùng được đưa ra, chiếc hộp nhạc của Thụy Sĩ từ thế kỷ 20 đã được đẩy giá lên gấp 10 lần. Chiếc búa vang lên tiếng "Cạch", thành giao.
Phó Tử Sâm ngồi bên cạnh cô lại chẳng mấy tập trung, anh liên tục liếc nhìn vết thương trên cổ của cô. Thỉnh thoảng, ánh mắt lạnh lẽo của anh lại rơi lên người Bevis.
Anh có thể nhận ra, Bevis là người ngoại quốc, ngoại hình tương đối điển trai, là đối tượng trong tim của biết bao cô gái. Anh không biết tại sao hai người lại quen được nhau nhưng trong lòng cũng đã nảy sinh ra nhiều nguy cơ.
Dáng vẻ hờ hững, đào hoa của Bevis khi trêu chọc Tống Cẩm Đan khiến anh cau mày. Cảm giác bọn họ thân thiết, trêu chọc nhau giống như một đôi tình nhân trẻ.
Không lẽ bọn họ đã thân mật với nhau, có khi nào vết thương trên cổ là dấu hôn. Nhìn dáng vẻ vừa nãy lo sợ của cô khi anh hỏi đến vết thương khiến anh càng thêm nghi ngờ.
Phó Tử Sâm nhẹ nhàng đưa tay, anh bóc miếng băng keo vào lúc cô đang mải mê ngắm nhìn món bảo vật được đấu giá.
"Anh làm gì vậy?" - Cô giật mình lấy tay che lại vết thương, có hơi cao giọng.
Vết thương nhỏ dài khoảng 3cm nhưng không sâu, giờ nó cũng đã đóng vảy. Vừa rồi anh cũng kịp nhìn thấy nó.
"Buông tay ra."
Tống Cẩm Đan vẫn ngoan cố che đi vết thương, cô lắc đầu. Phó Tử Sâm nhìn cô, rồi cưỡng chế nắm lấy bàn tay nhỏ của cô kéo ra. Anh lạnh giọng:
"Bị làm sao? Ai làm?"
Biết bản thân không đủ sức chống cự lại anh, cô từ từ thả lỏng.
"Vết thương nhỏ do va chạm. Cũng không có gì to tát. Anh không cần quan tâm đến vậy đâu."
"Đứng lên. Đi bệnh viện."
"Phó Tử Sâm, vẫn còn đang trong buổi đấu giá. Anh ít ra cũng phải nể mặt Lam phu nhân, đừng có làm bừa. Vết thương đóng vảy rồi, nhỏ như vậy cũng không để lại sẹo."
Tống Cẩm Đan nhẹ nhàng gỡ bàn tay to lớn của anh đang nắm chặt lấy cổ tay mình. Phó Tử Sâm mới dần dần lấy lại bình tĩnh, ánh mắt anh nhìn lên sân khấu chứa vài tia phức tạp.
Chỉ có Bevis ngồi bên, anh ta nhận thấy Phó Tử Sâm không phải người bình thường, khí chất anh cũng toát ra được sự quyền lực, áp chế được đối phương. Về phương diện tình cảm, Bevis cũng nhìn ra anh có ý với Tống Cẩm Đan.
Món đồ đấu giá cuối cùng được bí mật đẩy ra, nghe nói ước tính lên 35 triệu đô. Một con số tuy chưa thể nói là trên trời, nhưng cô vẫn chưa có khả năng sẵn sàng bỏ ra con số khủng như thế.
Theo quy định, thân phận của những người quyên góp sẽ được giữ bí mật. Tống Cẩm Đan trong lòng cảm thấy khâm phục, ngưỡng mộ người có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để quyên góp.
Chiếc vải đỏ được kéo ra. Toàn bộ ánh đèn trong phòng đều tập trung về món đồ trên sân khấu. Những ánh mắt ngạc nhiên không chỉ của các vị phu nhân mà còn có của các doanh nhân khi nhìn thấy món đồ cho đó.
"Viên kim cương Eternal Pink, được mệnh danh là viên kim cương "hồng vĩnh cửu", nặng 10 carat. Đây thuộc loại kim cương quý hiếm trên thế giới bởi sắc hồng của nó. Khởi đầu là con số 35 triệu USD."
Con số không nhỏ, cũng không to với những nhà có tiền. Số tiền đó, Tống gia cũng có thể bỏ ra. Tống Cẩm Đan nhìn nó rồi lại lắc đầu. Đến với buổi đấu giá, cô chưa từng giành giật bất kỳ món đồ nào bởi nó không khiến cô hứng thú. Duy chỉ có viên kim cương này.
"Thích nó sao?" Phó Tử Sâm đột nhiên hỏi cô.
"Ừm!"
Bevis cũng nghe tương đối được cuộc đối thoại của hai người. Anh ta bật cười, lại tiếp tục trêu chọc Tống Cẩm Đan: "Tôi mua tặng cô rồi làm thành nhẫn kim cương nhé! Đó sẽ là nhẫn đính hôn cho hai chúng ta, cô thấy thế nào?"