Phía Tập đoàn Tần thị rất trân trọng bữa tiệc tổ chức của bên Chance. Đó cũng là cơ hội để bọn họ lôi kéo Chance đứng về phía mình. Đối với việc lần này, Tần thị rất cẩn trọng.
Trong lúc ngồi trên xe ôtô di chuyển đến bữa tiệc, Tần Hành đã căn dặn Tần Hữu.
"Lần này đến bữa tiệc, cố gắng để lại ấn tượng tốt một chút."
"Con biết rồi."
Hắn nghe đã chán cái câu nhắc nhớ này của ba hắn rồi. Ánh mắt chỉ chăm chăm vào Tô Tú Ảnh đang ngồi sáp vào lòng ngực hắn, hắn đưa tay trêu đùa vài lọn tóc của cô ta.
Tần Hành ngồi ở ghế lái phụ cũng chẳng mấy bận tâm. Đàn ông ai chẳng như vậy, cái ông ta cần chỉ là lợi nhuận, tiền và địa vị.
Lúc dừng xe trước cổng khách sạn, hắn cùng Tô Tú Ảnh thân mật khoác tay nhau đi vào. Trong đây, đa phần đều là những dân máu mặt trong giới kinh doanh không chỉ trong nước, mà còn có vài ông chủ ngoại quốc cũng đã ghé bữa tiệc.
Nhìn vào những doanh nhân ở bữa tiệc, ai nấy cũng hiểu người đứng đầu của tập đoàn Chance có năng lực đến mức nào. Lần này tổ chức buổi tiệc, phía bên Chance không tiết lộ người sẽ đến là ai và có chức vụ như thế nào trong tập đoàn. Đó chính là câu hỏi đặt ra trong bữa tiệc.
Người đứng đầu của tập đoàn Chance rất thần bí, đến một bức ảnh chụp cũng không có. Cái bọn có thể nghe chỉ có thể là danh tiếng, sự tài giỏi của anh.
Trước những lời bàn tán trong bữa tiệc, tất cả đã phải tập trung nhìn về phía cửa của khách sạn, nơi diễn ra bữa tiệc. Thứ mọi người nhìn là chiếc xe Rolls-Royce Sweptail, ai cũng bắt đều suy đoán người sẽ bước xuống là ai. Những cánh phóng viên, nhà báo điên cuồng chụp ảnh.
Tống Cẩm Đan bước từ ghế lái phụ. Cô đặt chân xuống thảm đỏ trải vào bữa tiệc, dù đã tham gia khá nhiều buổi tiệc nhưng cô thấy đây là bữa tiệc tổ chức hoành tráng, lại còn xa hoa nhất, mang theo phong cách có chút cổ điển.
Có vài người khi nhìn thấy cô bước ra, nhịn không được mà khen ngợi.
"Cô ấy thật xinh đẹp."
Tống Cẩm Đan hôm nay diện lên mình bộ váy lụa cổ đổ hở lưng rất gợi cảm. Phó Tử Sâm không biết xuống xe từ bao giờ, anh vòng qua xe đi đến cạnh cô thân mật ôm lấy chiếc eo nhỏ.
Chiếc chìa khoá của xe được anh ném cho một vệ sĩ đứng gần đấy, để hắn giúp anh cất xe. Cô nhìn theo động tác của Phó Tử Sâm cảm thấy anh thật tùy tiện. Hai người cùng nhau sánh bước vào bữa tiệc, để lại sau lưng không ít lời bàn tán về thân phận về người đàn ông bên cạnh Tống Cẩm Đan.
"Người đàn ông kia nghe nói cũng là người có tiền. Từng mất tích và chi đến 50 triệu bảng Anh chỉ để tìm kiếm."
"Hai người bọn họ không biết là ai bám váy ai đây?"
"Hay tên đó là tiểu bạch kiểm của kiều nữ nhà họ Tống kia! Tiền cũng có thể là nhà bọn Tống bỏ ra."
Bao nhiêu ý kiến bọn họ có thể đồn đoán ra. Nhưng có một điều, đó là không ai nghĩ đến anh là Conal.
Từ lúc bước vào bữa tiệc, Tống Cẩm Đan luôn cảm giác có ánh mắt nóng bỏng gián chặt vào cơ thể mình khiến cô không thoải mái.
Tô Tú Ảnh đứng bên cạnh cũng đã phát hiện ra ánh mắt của Tần Hữu có gì đó không đúng. Cô ta nhìn về hướng hắn đang nhìn, khó chịu kéo tay áo hắn làm nũng.
"Hữu, cô ta và em ai xinh đẹp hơn?"
Hôm nay cô ta diện đầm xẻ ngực sâu, tuy rất đẹp nhưng hắn thấy Tô Tú Ảnh so với Tống Cẩm Đan hoàn toàn không có cửa để so sánh.
Tần Hữu xoa sống lưng cô ta an ủi: "Đẹp. Thấy vị Thái tổng bên kia không? Qua bàn chỗ hắn kính rượu."
Phía Tống Cẩm Đan cũng có rất nhiều ông trùm kinh doanh khác đến mời rượu cô. Bọn họ đều bàn bạc cười nói rất vui vẻ với cô, trực tiếp lơ đi người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Khi tất cả đã rời đi, Tống Cẩm Đan mới nhỏ giọng hỏi anh: "Thân phận của anh không định công bố sao?"
Anh lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, đưa lên miệng một hơi uống cạn. Rõ ràng là người đứng ra tổ chức bữa tiệc nhưng lại cũng là người mờ nhạt nhất.
"Một lúc nữa, buổi tiệc mới bắt đầu. Cô ở đây chờ chút, tôi qua bên đó có chút việc."