Trác Mộng Nhan không đẩy anh ra, cô định ngẩng mặt lên nhìn thì Lôi Kinh hạ môi chạm vào cánh môi khô ráo của cô, anh thấp giọng trìu mến: “Cẩn thận.” Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhanh đến mức cả hai còn chẳng cảm nhận được chút dư vị nào từ đối phương.
Đoạn đường sau đó không ai nói gì, chỉ có cổ tay mảnh mai được một hơi ấm giữ lấy đến khi đứng trước cửa lớp học quen thuộc anh mới buông cổ tay cô ra.
Tiếng tra khóa nho nhỏ càng được phóng đại trong không gian lặng như tờ.
Lôi Kình đẩy cửa phòng, bật một bóng đèn, rồi tự nhiên mà ôm vai cô đi vào.
Phòng học này là một trong những chứng nhân quan trọng chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Buổi chiều hôm đó, anh đã kích động mà hôn cô trên bàn học, kích động mà cởi khóa áo lót của cô, cũng kích động mà sờ bộ ngực còn non nớt của cô.
Lại trong một buổi chiều tà, cô đang tập trung lau bảng thì anh xuất hiện bất ngờ doạ cho cô suýt té, anh ôm cô, giở trò trêu chọc cô.
Thiếu niên hoang dã mà ngạo mạn ấy hở tí là đánh nhau, tính tình thì chẳng thể nào khiến người ta ưa nổi, lại vì một cô gái nhỏ xinh xắn, đáng yêu mà cúi đầu rong ruổi theo đuổi cô cả một năm trời. Không ai ngờ rằng anh sẽ kiên trì như vậy, cũng không ngờ thiếu nữ ấy từ ghét anh, sợ anh cuối cùng là chấp nhận anh, thích anh và yêu anh.
Cuối cùng quy lại chỉ còn một hình ảnh duy mỹ lại đẹp đẽ: Thiếu niên ngồi ở bàn gần cuối, tay chống cằm, ánh mắt nhu tình dán chặt trên tấm lưng cô gái nhỏ cách đó xa xa.
“A Nhan.” Anh đã chờ đợi, đã kiên nhẫn bảy năm rồi, anh nâng khuôn mặt cô lên, anh lại nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của cô ở những năm tháng ấy. Anh lắc đầu, như đầu hàng, như chịu thua, gục đầu trên vai cô, âm thanh vô lực: “Anh thua rồi.” Anh không thể tiếp tục chờ nữa, bởi vì anh sợ sẽ lần nữa đánh mất cô, mất cô mãi mãi.
Trác Mộng Nhan nghiêng mặt đi, cô cắn môi nén tiếng khóc, chỉ có từng giọt nước mắt lăn dài trên cần cổ người đàn ông. Giọng cô run rẩy: “Chúng ta… hòa.”
Anh không thua, cô cũng không thua. Bởi vì bọn họ luôn chờ nhau.
Cô chôn cả khuôn mặt vào hõm cổ anh mà khóc. “Chúng ta xa nhau… là để trưởng thành… A Kình.”
Người đàn ông thẳng lưng, anh lặp lại hành vi của năm xưa, bế bổng cô lên đặt cô ngồi dạng chân trên bàn học.
Làn môi nuốt sạch từng giọt lệ trên khuôn mặt mà anh yêu, khàn giọng thì thầm: “Chỉ duy nhất một lần bảy năm thôi, nhé em?” Anh né ra, nhìn sâu vào cặp mắt ửng đỏ của cô như chờ cô cho anh đáp án.
Rồi cô gật đầu, nâng tay ôm lấy eo anh. “Vâng.” Câu trả lời đơn giản nhất cũng dứt khoát nhất mà anh muốn nghe.
Môt nụ hôn sâu, dài nhất kể từ khi cả hai bắt đầu bên nhau, Lôi Kình kéo dài nụ hôn này đến 15 phút, khi tách ra bọn họ đều thở gấp gáp.
“Đừng về nữa.” Anh khàn giọng nỉ non.
Trác Mộng Nhan hiểu ý anh, cô mỉm cười gật đầu.
Vừa vào căn hộ, Lôi Kình bế cô nhanh chân đi thẳng vào phòng tắm, anh mở vòi hoa sen. Nước ấm dội xuống tắm trên thân thể cả hai.
Anh cúi đầu hôn cô, tay vòng sau lưng cô kéo khóa váy. Mảnh váy tuột khỏi thân thể như ngọc tựa như chút rào cản cuối cùng giữa bọn họ đã hoàn toàn được gạt bỏ.
Tách khỏi môi cô, anh tắt vòi hoa sen, Trác Mộng Nhan bị anh nhìn chằm chằm ngực mình liền xấu hổ đỏ mặt, theo phản xạ che lấy cặp thỏ căng đầy.
Tiếng cười trầm khàn của Lôi Kình rất trêu chọc tai người ta, anh cắn môi cô nói: “Bảy năm trước anh cũng đã nhìn qua nhiều lần rồi mà.” Chẳng qua hiện tại nó lớn hơn, cũng đặc biệt hấp dẫn hơn khiến Lôi Kình không kiềm chế thêm được nữa. Anh cúi đầu mút mát nó thật mạnh mẽ, bàn tay còn lại đương nhiên nắm một bên khác chọc cho đến khi nó ửng hồng, anh đẩy cô dựa vào tường, hôn từ trên cần cổ chạy dài xuống tới chiếc quần lót ren mỏng mảnh chẳng che được bao nhiêu kia.
Anh không hỏi cô, vì hiện tại bọn họ đã khác xưa, tình dục cũng không đơn thuần như hồi đó.
Anh muốn thật nhiều, thật nhiều, mảnh vải duy nhất cuối cùng cũng bị Lôi Kình xé rách, đúng vậy, anh không phải nhẹ nhàng cởi ra, mà xé toác rồi vứt xuống sàn.
Anh quỳ gối trước mặt cô, nơi rừng rậm u minh hoàn toàn phơi bày ra, Lôi Kình thở vội, anh nắm một chân cô gác lên vai mình, lúc này anh vẫn có tâm trí nói lý với cô gái đã rơi vào cơn mê tình: “Để xem em ra nước nhiều không, sợ em đau.” Vì đã lâu quá rồi cô không làm, nơi đó chắc chắn chẳng khác nào xử nữ.
Trác Mộng Nhan ngoại trừ rên rỉ, thở nặng nề thì thì không thốt ra lời nào khác.
Lôi Kình đúng là rất khắc chế không xông vào ngay lập tức, anh cởi áo sơ mi ra vứt đi, cởi hết từng thứ một. Lần nữa phủ lấy môi cô trao đổi nước bọt.
Những ngón tay không ngừng kích thích bên dưới háng người yêu, đến khi cảm thấy đã đủ. Lôi Kình đặt cây gậy của mình ngay nơi ướt nhẹp của cô, đâm thẳng vào, không chút dừng lại. Một lần là tới tận nơi sâu nhất.
Trác Mộng Nhan đau đến thét chói tai.
Dần dần cô đã chịu được ** *** chôn trong thân thể, cùng với những lần va chạm mạnh mẽ là tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ.
Lần thứ hai vẫn là phòng tắm, Lôi Kình xâm nhập từ phía sau, Trác Mộng Nhan chống hai tay vào vách tường tiếp nhận sự hung mãnh của anh.
Lần thứ ba trên giường êm nệm ấm, Lôi Kình vẫn không mang bao cao su, anh nhớ nhưng không còn quan trọng nó nữa. Anh yêu thích cảm giác chân thật này, mê đắm khi cả hai nhập làm một, anh nghĩ tuổi trưởng thành mới cảm thụ được hết sự thăng hoa kinh diễm trong tình dục.
“A… A Kình… mệt… em mệt lắm.” Mới chợp mắt không bao lâu đã bị cái đầu chôn trước ngực quấy nhiễu. Trác Mộng Nhan thật không biết làm sao, chỉ có thể vuốt tóc anh than thở.
Anh lại ra vẻ đáng thương rủ rỉ: “Một lần nữa thôi nhé, A Nhan.”
Đêm đó cô không chắc bọn họ đã làm tình bao nhiêu lần, có lẽ bảy lần, tám lần cũng có thể là mười lần, vì khi cô mê man hé mắt ngó qua khung cửa sổ, vầng sáng nhạt nhòa của ngày mới đã xuất hiện, mà người đàn ông kia vẫn đang cày cáy trên thân thể cô.
Anh đúng là dồn tinh lực đã tích tụ bảy năm muốn chơi chết cô trong một đêm.