Lúc này đây, hai mắt cô đỏ âu, nước mắt lượn vòng bên trong, chỉ cần chớp nhẹ mi một cái, từng giọt lệ sẽ lăn dài trên má. Có lẽ đã kìm nén một thời gian dài, hiện tại Trác Mộng Nhan không muốn lại tự mình lừa mình nữa.
Cô mệt mỏi lên tiếng: “Lôi Kình, anh theo đuổi em, anh tán tỉnh em, anh là người khởi xướng mối quan hệ của chúng ta. Em đã tin anh, tuyệt đối tin tưởng anh, mà anh thì sao… anh có từng đặt mình vào vị trí của em mà nghĩ nếu em cùng Hoắc Dực Hành ôm ấp, lại còn hôn môi. Anh sẽ thế nào?”
Ngồi phịch xuống sô pha, cô nâng mắt nhìn người con trai đang siết chặt nắm tay, hai mắt cũng đỏ ngầu, không phải tức giận mà đau đớn và dằn vặt.
“Đã từ rất lâu em biết Lôi Thích Huyên thích anh…”
Lôi Kình giật mình, anh muốn bước đến gần ôm cô nhưng lại bị đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm ấy kiềm lại bước chân.
“Cũng đã chờ anh hết lần này đến lần khác nói em nghe. Lần trước là video quay lại cảnh anh và cô ta ôm nhau trên con tàu, anh không nói gì vì anh không biết tình cảm cô ta dành cho mình, được, vậy em bỏ qua. Vậy thì lần đó trong bệnh viện, cô ta hôn anh, tỏ tình với anh, cô ta hỏi rằng ‘anh từng có tình ý với cô ta không’, anh lại im lặng không khẳng định cũng không phủ định…”
“A Nhan, không…”
“Để em nói hết.” Cô tiếp tục: “Vài giây đó…vài giây mà anh im lặng đó đã hình thành một bức tường giữa chúng ta.” Rốt cuộc Trác Mộng Nhan cũng yếu lòng mà khóc, cô thở nặng nề nghiêng mặt sang hướng khác, âm thanh đè nén đến tức nghẹn: “Quen anh, em chưa bao giờ hối hận, nhưng mà…”
“Em muốn chia tay?” Lôi Kình thở dồn dập, anh chẳng còn bình tĩnh nổi nữa, sải chân dài vài bước đến ngồi quỳ trước thân thể đang run rẩy của cô.
Lôi Kình thương không thôi, anh ôm khuôn mặt cô xoay lại, đôi mắt xinh đẹp đều đỏ lựng, cánh môi chạm vào mi mắt ướt đẫm của bạn gái, giọng anh khàn khàn, xót xa: “A Nhan, nghe anh giải thích được không? Anh tuyệt đối không đồng ý chia tay, cả đời này đã định là bám theo em rồi.”
Không nghe cô phản hồi, chỉ có nước mắt như pha lê là vẫn rơi, Lôi Kình thấy tim mình đã vỡ, thiếu niên siết mạnh cô vào ngực: “A Nhan, đừng khóc, anh không chịu nổi khi em khóc, quá khứ anh đã khiến em tổn thương quá nhiều, anh sợ nếu lại khiến em khóc.” Tiếng hít mũi văng vẳng bên tai, đâm thẳng vào nơi tâm khảm của người con trai ngạo mạn, hoang dã ấy. Khoảnh khắc cô bật khóc thành tiếng, Lôi Kình biết anh không hề biết cách yêu thương cô gái của mình.
Rồi tiếng khóc ấy dần dần bị thiếu niên nuốt lấy, anh ôn nhu, dùng tất cả sự mềm mại mà mình có hôn cô thật dịu dàng, thật tinh tế.
Một tiếng trôi qua, Trác Mộng Nhan khóc quá nhiều dẫn đến mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi.
Lôi Kình mút nhẹ cánh môi hơi sưng lên của cô rồi cầm điện thoại gọi cho Lôi Thích Huyên.
“Anh Kình, sao anh không…”
Không chờ cô ta nói hết, Lôi Kình đã lạnh lùng ngắt lời: “Từ giờ trở đi trừ khi có việc gì cực kỳ quan trọng còn lại đừng làm phiền anh.” Xong liền cúp máy.
Giờ phút này, nhìn chăm chú khuôn mặt lem luốc còn vương đầy nước mắt của người yêu, Lôi Kình thật sự rất xót, rất đau. Anh bế cô lên nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ của mình.
Ôm cô trong vòng tay, anh nỉ non: “A Nhan, anh yêu em.”
Hôm nay Trác Mộng Nhan về nhà thăm Trác Ôn, lúc xuống đến dưới chung cư thì Dư Mẫn Tiệp đuổi theo gọi lại. “Chờ chút.”
Trác Mộng Nhan xoay người, nhìn cô ta như nhìn một người xa lạ: “Chuyện gì?”
“Cô biết Trầm Miên đúng không?”
Liên quan gì tới cô, Trác Mộng Nhan cảnh giác liếc cô ta: “Nói thẳng ra đi, tôi không thích vòng vo.”
Dư Mẫn Tiệp mím môi, đoạn cô ta tới gần nhanh như chớp nắm chặt tay cô, Trác Mộng Nhan giật mình theo phản xạ muốn giật ra thì cô ta nói gấp: “Trác Mộng Nhan, cầu xin cô.”
“Bỏ tay tôi ra rồi nói.” Cô lạnh lùng trừng cô ta cảnh cáo, những hành vi ích kỷ, tâm địa xấu xa trong quá khứ của cô ta vẫn in hằn trong trí nhớ, cô không thể không đề phòng.
Dư Mẫn Tiệp sợ hãi liền buông tay cô ra, mím chặt môi, cuối cùng cô ta hít sâu, hai mắt đỏ ửng: “Mộng Nhan, tôi có thai.”
Trác Mộng Nhan sửng sốt, không thể ngờ được, cô nhíu mày: “Của Trầm Miên?”
Cô ta gật đầu một cách bất lực, giọng run rẩy: “Đã được hai tháng, nhưng mà… anh ta đã đá tôi rồi.”
Trác Mộng Nhan nhớ đến Trường Hy Hy ngày đó, chị ấy yêu Trầm Miên nhưng anh ta thì không. Lúc này nghe Dư Mẫn Tiệp nói rằng cô ta đã mang thai con của anh ta, Trác Mộng Nhan rất khó chịu. Thầm mắng anh ta “cặn bã” nhưng vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Hai tay bắt chéo trước ngực, cô hạ thấp giọng xuống: “Cô nói tôi biết chuyện này để làm gì?”
Cuối cùng cô ta cũng đi vào mục đích, cúi đầu khẽ giọng: “Tôi biết Trầm Miên và Lôi Kình là bạn tốt, cô có thể nhờ Lôi Kình nói với anh ta vài câu được không? Tôi… tôi không liên lạc được với anh ta.”
Trác Mộng Nhan bật cười thành tiếng, cô quả thật không biết nên dùng từ ngữ nào để mô tả sự trơ trẽn và độ mặt dày của cô ta, quá khứ từng hãm hại, tung tin đồn xấu về cô, khiến cô không còn nhảy múa được, giờ thì trở mặt nhanh như lật bánh tráng giả yếu đuối mà xin xỏ cô.
Cô không tốt bụng đến như vậy: “Dư Mẫn Tiệp, cô biết tôi căm hận cô như thế nào không… hận cô không cút khỏi thế giới tôi đang sống. Thế mà cô còn vô liêm sĩ đi nhờ tôi giúp? Đúng là hoang tưởng.” Trước khuôn mặt bàng hoàng, tái mét của cô ta, Trác Mộng Nhan chốt thêm lời cuối: “Tham lam, mê tiền, có sức chơi thì có sức chịu. Tôi đây không phải là một đứa thiểu năng đi giúp đỡ kẻ thù của mình.” Xoay lưng bước đi, thì phía sau giọng điệu như nghiến răng nghiến lợi, như hận không thể cắn chết cô của Dư Mẫn Tiệp dội vào tai. “Trác Mộng Nhan, cô nói tôi tham lam, cô cũng chẳng khác đâu, tỏ vẻ thanh cao gì chứ.”
Về sau đó cô ta phá thai, Trác Mộng Nhan biết chắc chắn cô ta sẽ làm vậy, việc nhờ cô thông qua Lôi Kình nói chuyện với Trầm Miên chỉ là kế sách hèn tiện, muốn lợi dụng cô và Lôi Kình để cô ta gặp được Trầm Miên mà thôi. Loại con gái như Dư Mẫn Tiệp, cả đời cũng không thay đổi được tính nết xấu xí của mình. Trác Mộng Nhan cũng không muốn có chút liên quan nào với cô ta nữa, cô ta sống chết cũng mặc kệ.