Sáng hôm sau, Trác Mộng Nhan thức dậy vì bị ai kia càn quấy.
“Anh đừng cù lét, đừng… á… Lôi Kình.” Kể từ ngày ở bên nhau cô không còn kêu cả họ lẫn tên của anh, lúc này thực sự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi.
Lôi Kình cười thành tiếng ôm chặt cô, nhưng cũng biết điều không trêu chọc người yêu nữa. “Ngủ thêm đi, còn sớm mà em.” Nhắm mắt rầm rì mặc cho cô nhóc vặn vẹo muốn tránh thoát.
Nhìn đồng hồ, đúng là vẫn còn sớm. Chín giờ cả nhóm mới tụ tập đi chơi, thời gian còn nhiều thế là Trác Mộng Nhan không phản kháng nữa. Nhắc tới vụ đi chơi, là Viêm Hoài nghĩ ra, cậu ta nói có một khu du lịch ven biển đang rất nổi tiếng, thu hút giới trẻ, lấy ý tưởng từ Maldives rồi tạo nên một Maldives thu nhỏ. Nhìn ảnh thôi đã thấy đậm chất thơ và lãng mạn rồi. Ai cũng nhiệt liệt hưởng ứng. Lần này chú nhỏ cũng đi cùng, còn dẫn theo bạn gái.
Lôi Kình có trêu chọc ông chú rằng già đầu rồi còn bám theo bọn nhóc mười bảy, mười tám tuổi chơi. Lôi Phong đen mặt, rồi biện minh: “Là bảo bối nhà chú muốn đi.” Được một người đàn ông xuất chúng như chú nhỏ gọi thân mật là “bảo bối”, xem ra cô gái Hoàng Yến Nhi kia đã tám chín phần sẽ trở thành mợ tương lai của anh rồi.
Trác Mộng Nhan xoay người đối diện với thiếu niên, cười mỉm chọt chọt ngón tay vào ngực anh.
Tay bất chợt bị giữ lại, cùng với giọng nói khàn khàn lẫn chút âm điệu ngáy ngủ: “Em mà không yên là anh tiếp tục chuyện dang dở đêm qua đấy.”
Người nào đó vội rụt tay về, cô biết Lôi Kình không đe dọa chơi đâu. Thấy người yêu bé nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, anh hé mắt ngắm khuôn mặt trắng đến lóa mắt, khóe miệng cong cong, ghé sát tới chạm vào môi cô một chút. Chỉ chạm vào như vậy mà cơ thể bạn học Lôi đã có phản ứng.
Trác Mộng Nhan nào ngủ, đã vậy còn bị cái thứ cứng cứng bên dưới cạm vào eo bụng, thật khiến người ta nghĩ miên man.
Cô giả chết không phát hiện, tiếp tục chôn trong ngực anh nhắm mắt.
Lôi Kình khắc chế lắm mới không đè cô ra dày vò một trận nhưng cũng nên làm chút chuyện đúng không. Ánh mắt nguy hiểm quan sát lông mi đang run rẩy của cô, Lôi Kình khẽ cười, tay đỡ lấy cái cằm bé xinh, sau đó trao cho cô nụ hôn lưỡi ướt át buổi sớm mai.
Trác Mộng Nhan điên rồi, kể từ ngày Lôi Kình khám phá được cơ thể đang phát triển của cô thì chỉ cần hai người gần nhau là anh luôn luôn không thèm tiết chế mà sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, bức cơ thể cô không sinh ra khoái cảm mới lạ.
Như hiện tại, làn môi khô ráo của thiếu niên đang ăn ngon lành hai quả đào mọng nước đang kỳ chín thơm ngọt. Cô gái nhỏ thì cong eo thở dồn dập, từng ngón tay bấu chặt lấy đầu tóc ngắn ngủn của anh, miệng phát ra những âm thanh rên rỉ ngây thơ mê hoặc lòng người.
Đương nhiên Lôi Kình đã dừng lại đúng lúc, trước đó còn lưu manh nằm nghiêng sang bên cạnh vừa ve vuốt vừa ngắm đến mê ly hai con thỏ trước mắt, nói một cách nghiêm túc: “Anh sẽ chăm sóc, nuôi nấng hai chú thỏ con sinh trưởng thật tốt.” Dứt lời bị Trác Mộng Nhan co chân trái đạp một phát vào bụng. “Đồ không biết xấu hổ.”
Đúng vậy, ở bên cô thì còn giữ liêm sỉ hay xấu hổ làm gì, chỉ tổ thiệt thòi thôi, phải tận dụng triệt để lòng dung túng cô dành cho mình chứ đúng không. Bạn học Lôi đã mưu tính hết cả, lúc này bị cô đạp còn cười khoái chí, nắm chặt hai mắt cá chân của cô giữ cố định trong lòng bàn tay.
“Xem ra em muốn đấu với anh rồi.” Vứt ra lời đó thiếu niên chợt bế cô nhóc lên, Trác Mộng Nhan hoảng hốt hét một tiếng.
Nhưng Lôi Kình chỉ ôm cô vào phòng vệ sinh thôi, cả hai cùng rửa mặt, cùng đánh răng.
Xong Lôi Kình bị cô đuổi ra ngoài. Giờ cô phải đi vệ sinh, tên khốn này còn muốn ở lại nhìn? Đúng là không khi nào đàng hoàng, nghiêm túc được.
Ăn sáng xong, Trác Mộng Nhan sắp xếp ít đồ dùng cần thiết cho vào balo du lịch. Bọn họ chỉ đi hai ngày vì cũng chỉ còn đúng hai ngày nghỉ là phải đi học lại rồi.
Bạn trai quỳ gối ôm cô từ phía sau, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm mấy cái quần lót đủ màu cùng áo lót câu dẫn, nuốt nước miếng, Lôi Kình cắn vành tai cô nói như kiểu đúng đắn lắm: “Hồi anh dẫn em đi mua đồ lót.”
Trác Mộng Nhan nổi cáu, xoay người lại cắn mạnh lên cổ anh, để lại nguyên mấy dấu răng. Thấy anh đau đến trợn mắt rên rỉ, cô cũng chẳng thương xót.
Lôi Kình mang Trác Mộng Nhan tới căn hộ của mình lấy ít đồ, sau đó lái xe moto đến nơi đã hẹn.
Mọi người đã tập trung trên xe khách, chỉ còn thiếu hai vị đang tình nồng mật ý nào đó.
Thời điểm tiếng động cơ moto rền vang từ xa truyền tới, ai cũng biết rõ Lôi Kình và Trác Mộng Nhan tới rồi.
Gửi xe xong, Lôi Kình nắm tay cô thong thả từng bước hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc đám bạn đang hối thúc.
“Hai người có phải đêm qua làm tám trăm hiệp không hả, muộn tận hai mươi phút.” Viêm Hoài dùng ánh mắt xấu xa liếc liếc cần cổ in hằn dấu răng của Lôi Kình. Vừa nhả xong chữ cuối đã bị Lôi Kình đá vào bắp chân để lòng thòng bên ngoài. “Ăn với nói.”
Hoa Mỹ Cốt vốn muốn ngồi chung với Trác Mộng Nhan nhưng Lý Vấn Hàn lại thản nhiên ngồi bên cạnh còn nghiêm túc nhắc nhở: “Cặp đôi người ta đang tình nồng, cậu chen vào làm cái gì. Muốn tỏa sáng hả?”
Thế là cô nàng đành xấu hổ nép vào sát cửa sổ, hiếm khi được tiếp xúc gần với người con trai mình trộm thương, hiện tại cô nàng chẳng còn tâm tư đâu đi để ý tới bạn tốt, toàn bộ giác quan đã bị Lý Vấn Hàn xâm chiếm, làm loạn cả lên rồi.
Lôi Kình cảnh cáo Viêm Hoài xong liền kéo Trác Mộng Nhan đang xấu hổ đỏ mặt ngồi xuống ghế.
“Hi, Mộng Nhan.” Hoàng Yến Nhi gác đầu trên vai Lôi Phong, nháy mắt với cô chào hỏi.
Trác Mộng Nhan cũng hi lại. Lại không tự chủ mà ngó chú Lôi gật đầu: “Chào chú nhỏ ạ.”
Lôi Phong đang ve vuốt eo cô nhóc bên cạnh, nghe giọng của Trác Mộng Nhan, anh nâng mắt mỉm cười với cô. “Chào cháu.”
Thời điểm lướt qua, cô nghe Hoàng Yến Nhi ngọt ngào trêu ai kia: “Chú nhỏ à.”
Mắt cô giật giật, cảm thấy chú Lôi chắc chắn đang trợn mắt lườm cô nàng đó.