Bàn tay anh hư hỏng muốn tìm về cảm giác như chiều hôm đó tại lớp học. Khác là lần này anh không hỏi ý cô mà trực tiếp chui vào áo sơ mi rộng rãi bao lấy bộ ngực luôn câu mất hồn anh mỗi khi chạm vào.
Lôi Kình thừa nhận, anh không phải quân tử, cũng không phải một thiếu niên trong sáng, đối với người yêu anh có dục vọng rất lớn, nếu cô đủ tuổi anh đã không dè dặt, cẩn thận như thế này mà trực tiếp ăn sạch sành sanh cô từ trong ra ngoài.
Những ngón tay cởi đi từng cúc áo sơ mi, Trác Mộng Nhan ngửa cô, môi anh di dần xuống xương quai xanh.
Tiếng thở dốc của cả hai như quyện vào nhau, khoảnh khắc Lôi Kình hạ môi ngay khe rãnh, Trác Mộng Nhan thốt trong vô thức: “Đừng.” lời nói như từ chối nhưng âm điệu lại mềm yếu dụ dỗ thiếu niên sa vào dục vọng.
Anh rên một tiếng, thành thạo cởi khuy áo lót, xong anh không làm gì thêm, cặp mắt đầy lửa nhìn chằm chằm cảnh xuân dưới lớp áo ngực màu da đang phập phồng lên xuống, cực kỳ kích thích thị giác.
Trác Mộng Nhan không chịu được ánh mắt trần trụi của anh liền ôm lấy ngực mình. “Đừng… đừng nhìn mà.”
Thiếu niên bật cười, anh cường ngạnh kéo hai tay cô ra, ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Nó thuộc về anh, đúng không A Nhan?” Anh vừa nói vừa kéo lớp áo lót lên cao, lúc này nửa thân trên như ngọc của thiếu nữ đã nằm gọn trong mắt anh.
Trác Mộng Nhan còn chưa kịp nói thì một quả đào đã bị anh nhào nắn, bên còn lại… Lôi Kình há miệng ngậm lấy nụ hồng đã dựng đứng lên, cô cong eo thở dồn dập, răng anh day nhẹ, mút rồi lại cắn. Chưa từng trải qua chuyện sắc tình này, Trác Mộng Nhan không chịu nổi sự trêu chọc của anh, cô khóc thành tiếng.
Dọa cho Lôi Kình điếng người vội nhả quả đào của cô ra, anh sợ hãi ôm thiếu nữ vào lòng dỗ dành: “Sao lại khóc thế này, anh… được rồi… lần sau anh sẽ chú ý nhẹ hơn nhé.” Thật sự là dọa cô rồi, Lôi Kình thầm phỉ nhổ chính mình vô liêm sỉ.
Trác Mộng Nhan không phải trách anh, cũng không bị anh làm đau, cô… cô không thể nói thẳng ra vì ngứa ngáy, có chút tê dại nên mới sinh ra phản ứng đó. Sẽ xấu hổ lắm.
Sợ Lôi Kình hiểu nhầm rồi tự trách, cô gái nhỏ liếm môi, sớm đã không còn khóc rồi, cô nắm lấy cổ tay anh rồi kéo đến đặt ngay bộ ngực còn lồ lộ của mình. “Em không đau. Nếu anh thích…” cô cúi đầu, xấu hổ: “Thích hôn nó, hay chạm nó, cứ thoải mái đi ạ.”
Đây có khác nào đang cổ vũ con sói trong người anh trỗi dậy đâu, anh nuốt nước miếng, cuối cùng than một tiếng đẩy cô ép sát tường, cúi đầu lần nữa ngậm mút hai quả đào thơm ngát, ngọt ngào.
Bên dưới đã ướt đẫm, Trác Mộng Nhan rất ngại, cô chỉ có thể ôm lấy đầu anh mặc anh không ngừng dày xé ngực mình. Tiếng rên rỉ văng vẳng bên tai hại anh suýt thì không nhịn được muốn “làm” cô tại đây.
Anh dừng lại, khuôn mặt vùi sâu trong khẽ rãnh gợi cảm. Một lúc sau mới dằn xuống kích động trong người. Hạ bộ đã căng đau, mà Trác Mộng Nhan cũng đã phát hiện ra, cô làm bộ như không thấy.
Vừa mặc áo lại cho cô Lôi Kình vừa hỏi: “Nếu em thấy khó chịu, anh sẽ tiết chế mình một chút.” Ừm… một chút thôi.
Thế nhưng cô nhóc này chỉ lắc lắc đầu, nói: “Không ạ.”
Tức là cô thích đúng không?
Lôi Kình vô cùng tự hào về bản thân, tuy không có kinh nghiệm nhưng có thể khiến bạn gái sướng chỉ với việc hôn ngực thì coi như anh có thiên phú trong chuyện tình dục rồi. Định sẽ xem thêm vài bộ JAV nữa học hỏi chút kinh nghiệm, sau này còn giúp bạn gái thoải mái.
Cái ý nghĩ đen tối này mà để cô biết thì chắc chắn Lôi Kình xong phim.
Thời điểm ôm vai cô chuẩn bị ra khỏi phòng thay đồ thì Trác Mộng Nhan chợt kéo lại.
Khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng như trước, Lôi Kình xoa xoa hai má cho cô cười hỏi: “Muốn tiếp sao?”
Bị cô đánh mạnh vào ngực mới đá lưỡi nghiêm túc. “Sao nào?”
“Em…” Khó nói quá, Trác Mộng Nhan muốn cắn cả lưỡi mình, cô dụi khuôn mặt vào ngực anh, thẹn thùng lên tiếng: “Quần lót của em.. ướt… khó… khó chịu lắm.”
Thiếu niên mới vừa hạ xuống được chút nhiệt, giờ thì cảm thấy đầu óc oang oang.
Anh thở nặng nề, nhắm nghiền hai mắt, hạ môi bên tai cô, bàn tay đặt ở eo bụng bằng phẳng: “Anh sờ thử nhé?” Mày thật sự biến thái Lôi Kình à, chửi thì chửi nhưng Lôi Kình vẫn không định dừng lại. Chỉ cần cô ừ, anh tuyệt đối không ngại.
Giây phút chữ “dạ” nhỏ nhẹ, vô lực chạy thẳng vào màng nhĩ, Lôi Kình biết con sói trong người anh đã thoát ra ngoài.
Anh cắn vành tai cô, bàn tay đi xuống cởi cúc quần, xăng tia, lưu loát một đường chui tay vào bên trong, qua một lớp vải mỏng manh anh bao bọc lấy nơi giữa hai chân cô. Cắn răng, Lôi Kình cố khắc chế, ma sát nhẹ, giọng anh thấp đến đáng sợ: “Cởi ra, ướt như vậy không tốt cho em.” Nói rồi đợi cô gật đầu, anh hít thở sâu cởi giúp cô, ngón tay vô tình như cố ý chạm phải lông tơ ngay vùng tam giác của thiếu nữ.
Cả hai đồng thời kêu nhẹ một tiếng.
Thật là sắc tình.
Thành thử những chuyện như thế này cũng không hẳn là sung sướng đâu. Lôi Kình sau khi thay xong bộ đồ đua xe, ở trong gian thay đồ không ngừng tự an ủi thằng em của mình rồi suy nghĩ như vậy. Thật là nghẹn đến muốn hỏng.
Trước khi lên xe, Lôi Kình quấn áo khoác quanh hông bạn gái để cô dễ chịu hơn khi ngồi trên xe mình.
Sự chăm sóc tỉ mỉ này khiến Trác Mộng Nhan cực kỳ cảm động, ôm anh cứng ngắc tận khi về đến căn hộ của mình.
Vừa vào nhà đã nhanh chân chạy vọt vào phòng đi tắm rửa, bên dưới dinh dính khiến cô khó chịu nhịn không nổi.
Lôi Kình gãi mũi bật cười thành tiếng, đi thẳng vào trong gian bếp, mở tủ lạnh tìm nước lọc uống vài ngụm.
Không biết cô định nấu gì ăn, anh tìm thử trong tủ lạnh, rau củ quả, thịt cá đều có đủ.
Thiếu niên trên người khoác bộ quần áo cực kỳ giản đơn, áo thun trắng cổ chữ V, quần thể thao xanh da trời. Anh đang loay hoay xoay lưng về phía cô làm gì đó.
Chuyện xấu hổ khi còn ở trường đua đã không còn rõ ràng, lúc này cô chỉ thấy thật bình yên và thanh tĩnh.
Đi tới ôm lấy anh từ phía sau, hai tay gắt gao áp vào eo bụng không chút mỡ thừa.
Lôi Kình đang mải đọc hướng dẫn sử dụng cá hộp nên không phát hiện cô, lúc này có chút giật mình nhưng cũng không xoay người lại, môi cong lên, anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay trắng nõn. “Anh đói bụng rồi, phụ em nấu ăn nhé.”
“Vâng.” Cô thu tay lại, vòng qua người anh.
Một lúc sau, trong gian bếp rộng rãi chỉ còn một hình ảnh ngọt lịm, cô gái nhỏ thì chăm chú nấu ăn, chàng trai tuấn mỹ dựa vào tủ lạnh bắt chéo tay trước ngực, ánh mắt không rời cô lấy một khắc.
Đang yên tĩnh như vậy, điện thoại trong túi quần Lôi Kình rung rung.