Trác Mộng Nhan trợn trắng mắt, tức đến nghẹn, giọng điệu lạnh tanh: “Anh làm gì vậy?”
“Ăn kem.” Người nọ vô cùng vui vẻ thừa nhận một cách thẳng thắn.
Cô thở hắt một hơi, lườm anh rồi xoay người bỏ đi.
Ơ?
Lôi Kình hai bước đã nắm được tay cô kéo lại, anh đầu hàng: “Tôi sai, được chưa.” Rõ ràng chẳng có chút hối cãi, nếu cho anh cơ hội làm lại lần nữa, anh vẫn hành động như vậy thôi.
Trác Mộng Nhan muốn rút tay khỏi gọng kìm của anh nhưng anh nắm quá chặt, cô mím môi, nhíu mày nhìn anh. “Đau.”
Lôi Kình giật mình, cũng nhận thức được lực tay anh dùng có hơi mạnh vội buông lỏng một chút nhưng vẫn như cũ không cho cô tự do.
“Giận?” Thấy cô cụp mi, tuy không còn giãy giụa nhưng sắc mặt không được vui cho lắm. Lôi Kình thầm nghĩ, từ khi nào anh lại khiến nữ sinh chán ghét mình như thế này.
Cô im lặng, dùng sự trầm mặc nói cho anh biết đúng là cô đang giận.
“Tôi đưa em về.” Cuối cùng vẫn luyến tiếc rời khỏi cổ tay mềm mại như không xương của cô gái nhỏ.
Trác Mộng Nhan không do dự từ chối: “Không cần.” Cô lùi ra sau kéo dài khoảng cách với anh. “Tôi tự về được.” Cũng không đợi anh phản ứng thế nào hay nói cái gì, cô xoay người chạy nhanh.
Nhưng ông trời rất biết trêu ngươi con người ta, lại bị vấp té, lần này không ai có thể kịp thời đỡ Trác Mộng Nhan, một tiếng than vang lên cùng với tiếng gọi chất chứa đầy lo lắng: “Mộng Nhan.” lần đầu tiên… anh gọi tên của cô.
Lôi Kình vốn bực bội, cũng định không thèm đuổi theo cô, còn muốn hút thêm điếu thuốc, thế quái nào cô nhóc đó còn chưa chạy được mấy bước đã ngã xuống đường dọa cho anh kinh sợ.
Anh chạy nhanh tới, không nói không rằng bế bổng cô lên. “Em chạy nhanh như vậy làm gì? Tôi cũng có ăn thịt em đâu.” Tức giận quát cô xong, sau đó tự chửi mình trăm lần.
Chỉ cần cô nhóc dùng cặp mắt ngấn nước đáng thương này nhìn anh, anh đã chẳng còn tâm tư đâu đi giận với hờn. Bế cô đặt ngồi trên xe mô tô, lần đầu tiên Lôi thiếu gia kiên nhẫn dỗ dành con gái. “Tôi cũng không phải mắng em.” Anh quỳ một chân xuống đất, muốn vén vạt váy của cô lên xem thì cô gái nhỏ đã thẹn thùng siết lấy cổ tay anh ngăn cản.
“Không sao.”
“Cô nhóc em thật cứng đầu.” Lôi Kình lạnh nhạt thả ra câu đó rồi bất chất vẫn vén vạt váy của cô lên khỏi đầu gối, nhìn vết trầy xước đã rớm máu, Lôi Kình càng giận nhưng không phải giận cô mà là giận hành động khi nãy của mình.
Mày thiếu niên cau chặt, một tay anh giữ mắt cá chân mềm yếu, tay kia dịu dàng chạm vào vết thương, anh hỏi nhỏ: “Đau không?”
Trác Mộng Nhan đã bị xúc cảm âm ấm từ da thịt thiếu niên nơi cổ chân làm loãng đi cảm nhận lúc này, cô xấu hổ lắc đầu: “Không đau.”
“Đưa em về.” Định chạy đi mua thuốc nhưng anh sợ trong quá trình đó cô nhóc này sẽ lén rời đi trước, mẹ nó chưa bao giờ Lôi Kình này lo được, lo mất như vậy.
Trước khuôn mặt nhỏ xinh hơi nhợt nhạt của cô, Lôi Kình đe dọa thêm: “Không cho từ chối.”
Cuối cùng bạn học nhỏ mới khẽ giọng “ừm” một tiếng.
Anh muốn bế cô xuống khỏi xe nhưng Trác Mộng Nhan đã đẩy ngực anh ra: “Tôi tự xuống được mà.” Đầu gối trầy xước chút thôi chứ có phải gãy chân đâu, cô lại chẳng phải tiểu thư này nọ.
Lôi Kình nhếch môi, đẩy lưỡi vào hàm răng trước, chậc chậc hai tiếng, từ trong cốp xe lấy ra cái mũ bảo hiểm màu tím nhạt. Là kiểu mũ che nửa đầu, phía trước có gắn kính.
Anh tự đeo vào cho cô, cũng tự cài kỹ chốt khóa.
“Tôi mới mua, rất sạch sẽ.”
Trác Mộng Nhan chớp chớp cặp mắt tròn xoe rồi gật đầu, sau đó ngồi vào yên sau, hai bàn tay lại không biết để chỗ nào mới đúng, trong sự mù mờ đầy vẻ do dự của cô, thiếu niên khẽ cười nhắc nhở: “Ngoại trừ thân thể tôi ra, không có chỗ khác cho em bám đâu.”
Hết cách rồi, cô gái nhỏ bĩu môi, xoáy mạnh vào cái ót của ai kia mới miễn cưỡng duỗi tay nắm lấy vạt áo khoác da.
Bình thường Lôi Kình không chạy với cái tốc độ rùa bò thế này, ai đi dòng xe đua lại chạy chậm vậy chứ, chỉ có tình huống hôm nay thôi, trên đường thỉnh thoảng có nhiều ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm chiếc xe mô tô như ngựa hoang kia chạy còn thua cả xe đạp.
Trác Mộng Nhan cũng đã phát hiện ra vấn đề, mà chính cô cũng cảm thấy chậm thật, thế là cô chạm nhẹ vào lưng anh. “Anh không cần chạy chậm như vậy đâu.”
Anh không nghe rõ lắm nên cho xe dừng lại, nghiêng đầu hỏi cô: “Em nói gì?”
“Anh không cần chạy chậm như vậy.” Cô lặp lại.
“Em thấy chậm sao?” Lôi Kình cắn nhẹ môi nói, trong lời ấy xen lẫn tia giảo hoạt mà cô gái nhỏ hoàn toàn không hay biết.
Trác Mộng Nhan ngây thơ gật đầu.
Và chục giây sau cô đã hiểu ra cái gì gọi là “thấy chậm sao”, cô nuốt nước miếng, run run siết lấy vòng eo cứng rắn của thiếu niên, mà người nào đó đã đạt được mục đích, bật cười thành tiếng, cuối cùng cảm nhận được cô thật sự sợ hãi mới cho xe chạy chậm lại.
“Còn thấy chậm nữa không?” Xe dừng hẳn ngay ngắn trước cổng khu chung cư nhà cô, anh đá chống, cởi mũ bảo hiểm, xúc cảm ấm áp, mềm mại nơi eo bụng vẫn còn đó, thiếu niên cong môi xuống khỏi xe, để cô đứng vững rồi mới tự tay cởi mũ bảo hiểm cho cô.
“Nhớ bôi thuốc.” Không quên dặn dò trước khi để cô rời đi.
Trác Mộng Nhan gật đầu, nhận balo từ tay anh đeo lên vai, ngó anh thêm một cái mới vào trong.
“Mộng Nhan.”
Chợt phía sau vọng đến âm thanh trầm trầm của Lôi Kình, cô chớp mắt xoay người. “Sao vậy?”
“Tôi thật sự không chơi đùa.” Anh đến gần cô, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt trắng nõn, lời lẽ chân thành: “Tôi rất nghiêm túc.”