Ngày hôm sau, ánh mắt mờ nhạt xuyên thấu qua cửa sổ, chậm rãi chiếu sáng căn phòng tối tăm, mí mắt Nghiêm Nhất Phàm khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, việc đầu tiên khi tỉnh lại chính là quay đầu nhìn qua người ở bên cạnh.
Yến Thư ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, khuôn mặt xinh xắn như em bé chỉ lớn bằng bàn tay, lông mi vừa dài vừa cong, nhu thuận rũ xuống
Lúc cô ngủ trông rất ngoan ngoãn, cái mũi xinh đẹp nhỏ nhắn, môi hồng phấn nộn như anh đào, khí chất nhu hòa hơn rất nhiều so với bình thường.
Nghiêm Nhất Phàm tỉnh dậy trước rất cẩn thận nằm bên cạnh, không dám cử động mạnh sợ đánh thức vật nhỏ đáng yêu trong lòng.
Nhưng mỹ nhân xinh xắn như hoa nằm trước mắt. Nếu không động chạm một chút, thì anh không phải là đàn ông nữa rồi
Bàn tay to thuần thục kéo trễ dây áo trước ngực cô, dây áo vừa được kéo xuống cảnh xuân phía trước ngực Yến Thư lập tức hiện ra, phơi bày thân thể trắng nõn đầy vết hoan ái của thiếu nữ.
Nghiêm Nhất Phàm không nhịn được vùi đầu trước ngực cô, không khách khí mở miệng mút mát còn cắn nhẹ lên bộ ngực mịn màng dễ thương của cô.
" Ưm…”
Yến Thư đang ngủ đột nhiên bị đau, tỉnh dậy kêu thành tiếng.
Yến Thư mở mắt hơi hơi cúi đầu, nhìn ai đó đang chôn đầu trong ngực mình đến mức xuất thần.
Lâm Yến Thư rất là xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó đẩy anh ra ngoài nhưng không được. Yến Thư túng quá đánh đánh vài cái lên vai anh, lớn tiếng nhắc nhở
" Nghiêm Nhất Phàm anh đủ chưa? mới sáng sớm anh có biết xấu hổ không vậy hả? "
Tay nhỏ không ngừng ra sức đẩy đầu anh ra, người đàn ông làm như không nghe thấy, cánh tay không yên phận lại còn giữ chặt eo Yến Thư, kéo cô đến gần say sưa **** *** như đứa trẻ.
Yến Thư nhất quyết không cho ý xấu của anh được như ý, tay nhỏ dồn tất cả sức lực lên vai anh, thành công đẩy người đàn ông tránh ra được một khoảng, giọng nói có phần tức giận
" Nghiêm Nhất Phàm anh phiền quá, tránh ra đi "
Yến Thư cau mày nói xong hơi nghiêng người muốn ngồi dậy, cùng anh mặt đối mặt, cánh tay nặng trĩu của người đàn ông vẫn còn khoác lên hông cô.
Nghiêm Nhất Phàm nghe vậy dứt khoát đè cô nằm trở lại trên giường, trợn mắt giận giữ gằn giọng hỏi Yến Thư
" Em mới nói cái gì? "
Lâm Yến Thư bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm sợ hãi, nhưng ngay lúc này, cô nắm chặt tay tự động viên mình: Đừng sợ, đừng sợ, anh ta không uy hiếp được mình
Chuẩn bị tâm lý vững vàng rồi cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên
" Tôi nói anh phiền quá. Lẽ nào anh nghe không hiểu sao? "
Anh đưa tay bóp lấy mặt cô, tuy không siết chặt nhưng đủ để Yến Thư hoảng sợ cực độ.
" Em dám nói lần nữa thử xem? "
Thấy anh sắp bị mình chọc cho tức chết rồi, Yến Thư đắc ý nhịn đau, càng không biết sợ cố tình khiêu khích
" Làm sao? Tức giận rồi chứ gì? Muốn đánh cứ đánh đi, chẳng phải anh luôn trút giận lên người khác như vậy sao "
" Em…” Nghiêm Nhất Phàm bị cô làm nghẹn họng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho tốt.
Đang rất tức giận nhưng nhận ra trong ánh mắt cô đang cố gắng nhịn đau, anh lập tức thả lỏng tay. Dù anh dễ cọc cằn nổi nóng nhưng lại đầu hàng trước ánh mắt của Yến Thư
Nhìn vẻ mặt đắc ý của vợ, anh bất lực nén tức giận trong lòng, nhưng anh có thâm ý khác: Bây giờ em cứ đắc ý đi, đợi tới khi không xuống giường được, khóc cũng muộn rồi!
Nghiêm Nhất Phàm tỉnh táo lại, suy cho cùng bây giờ vẫn là không nên gây gỗ với cô, anh không nói gì xoay mình xuống giường, hậm hực đi về phía phòng tắm.
Mặc dù anh đang rất muốn dạy dỗ cô, nhưng vì không muốn ngày nào cũng cãi nhau với vợ yêu, anh phải nhịn!
Yến Thư đã dần quen với tính cách âm trầm khó hiểu của anh, cùng với những hành động hung ác luôn khiến trái tim cô run lên vì sợ hãi.
Bây giờ anh lại bỏ đi thế này khiến cô trong nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một lúc rồi mới phục hồi tinh thần
Đáng lẽ vừa rồi anh phải lạnh giọng, bày ra dáng vẻ hung dữ để cảnh cáo cô mới đúng, sao lại bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, hôm nay mặt trời mộc đằng Tây rồi sao?
Đợi đến lúc Nghiêm Nhất Phàm quần áo chỉnh tề bước ra ngoài. Cô mới có thể kéo lê cơ thể đau nhức đi tắm rửa rồi thay một chiếc đầm công sở cổ vest màu trắng tay lỡ lại có nhấn eo ôm trọn đường cong xinh đẹp của thiếu nữ.
Nghiêm Nhất Phàm dưới lầu ung dung nhấp từng ngụm cà phê, mắt anh dán lên thân ảnh cô vợ nhỏ quyến rũ hút hồn đang đi từ trên cầu thang xuống
Yến Thư là thuộc hàng mỹ nữ, nhưng Nghiêm Nhất Phàm lại luôn tin rằng đàn bà càng đẹp thì lại càng có độc, Yến Thư cũng như vậy
Nhìn cô xinh đẹp đến động lòng lại mỏng manh như vậy có ai tin hay không, cô đã từng là một gián điệp đến để tiếp cận anh, nếu đổi lại là người khác nhất định đã sớm tan thành khói bụi rồi, nhưng đến tận giờ phút này Yến Thư đối với anh vẫn là một ngoại lệ
Dưới phòng bếp, Yến Thư nhìn thấy mấy người giúp việc đứng vòng quanh bàn ăn nghiêm nghiêm túc túc hầu hạ người đàn ông ăn sáng
Nghiêm Nhất Phàm như một bật quân vương nhà nhã tựa vào ghế, dao nĩa trong tay nhấc lên để xuống, vừa ưu nhã lại cao quý. Yến Thư không muốn nói chuyện với anh, không thèm nhìn nữa một đường thẳng tắp bước đi
Nhận ra Yến Thư đang muốn đi thẳng ra ngoài, dao nĩa trong tay anh khẽ dừng một chút, cất giọng không vui nói
" Lại đây "
Vừa nói, anh lại cắt một miếng thịt bò bít tết nhỏ bỏ vào trong miệng.
Nếu Yến Thư chịu ngoan ngoan ngoãn nghe theo lời anh thì đã không còn là Yến Thư
" Có chuyện gì nói sau đi, tôi sắp trễ giờ rồi "
Âm thầm nói trong lòng, anh đúng là bị điên rồi, mới có thể không tức giận với cô.
" Tôi nói em lại đây "
Dù Nghiêm Nhất Phàm không nỡ trách phạt cô. Nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ thái độ lạnh như băng, anh không muốn Yến Thư nhận ra rằng nội tâm anh rất yêu thương chiều chuộng cô, làm vậy sẽ khiến cô ỷ lại ngày càng không nghe lời