Tròng mắt của Nghiêm Nhất Phàm hơi híp, nhìn Lâm Yến Thư, cố nén tức giận nói:
" Lâm Yến Thư em tự lo cho bản thân mình trước đi "
Cô trầm ngâm nhìn Nghiêm Nhất Phàm, không hiểu sao anh lại vô cảm, độc đoán như vậy. Dục vọng của anh quá lớn, muốn giữ cô lại để thỏa mãn, giày vò cô như món đồ chơi mới có thể khiến anh hài lòng? Nghĩ vậy, Yến Thư cười chua xót. Đơn thuần chỉ muốn đi thăm một người bạn anh cũng không cho. Sao trước giờ cô không nhìn ra anh lại là kẻ không có lý trí như vậy
Nghiêm Nhất Phàm gàn dở, giọng nói không để lộ tâm tình
" Làm sao? không cãi nữa à "
Cô ấm ức, đẩy anh ra, chống tay lên bàn tự mình ngồi dậy, xoay mặt qua một bên, giọng điệu lạnh nhạt lại cứ như đang giận dỗi
“ Anh không có lý lẽ, tôi không nói chuyện với anh "
Nghiêm Nhất Phàm, nhếch môi cười nhẹ nhưng không để cô thấy, lại nhanh chóng khôi phục cái dáng vẻ lạnh lùng
" Gây chuyện cả ngày rồi, vẫn còn bướng bỉnh như vậy. Lâm Yến Thư tôi nhốt em cả đời ở đây, hối lỗi nhé? "
Yến Thư cố gắng tự an ủi mình là không có nỗi đau nào tồn tại mãi mãi. Cô không nên suy sụp như vậy, cô phải tự làm quen với nỗi đau của mình. Cần đối mặt với uẩn khuất của bản thân, không thể nào trốn tránh mãi được.
Nghĩ là như vậy, nhưng lại tủi thân bật khóc, cô vừa có ý định phản bác. Nhưng lời nói chưa thốt ra cô lại nuốt ngược vào trong. Bây giờ trước mặt anh, cô nên cư xử bớt ngu ngốc đi thì hơn…
Thấy Yến Thư 2 tay che mặt, bật khóc đến nức nở, Nghiêm Nhất Phàm trái tim không tránh khỏi nhói lên một nhịp. Anh ôm lấy Yến Thư vào lòng, lúng túng không biết dỗ dành cô thế nào. Yến Thư vẫn còn không cam tâm, bài xích vòng tay của anh. Nhưng sức Yến Thư không mạnh bằng, làm đủ trò để anh thả cô ra vẫn không có hiệu quả. Thấy cô vợ nhỏ của mình khóc anh cũng đau lòng, nhưng Nghiêm Nhất Phàm một mực làm theo suy nghĩ riêng, trong thế giới của Nghiêm Nhất Phàm không có khái niệm hạ mình an ủi
Nắm lấy 2 tay Yến Thư kéo xuống, Yến Thư trừng mắt nhìn anh. Gương mặt bầu bĩnh trắng hồng thường ngày, bây giờ đã khóc đến ửng đỏ, nước mắt ước đẫm cả khuôn mặt
" Em được làm từ nước sao, tôi chỉ là nhất thời lớn tiếng một chút, em đã khóc thành bộ dạng này. Nông cạn, ấu trĩ, thật chẳng ra thể thống gì.”
Cô hằn học lườm người đàn ông trước mặt, cố gắng kéo tay mình ra khỏi tay anh, giọng nói khó chịu vì khóc mà cũng trở nên nghẹn ngào
" Bỏ ra "
Nghiêm Nhất Phàm tâm tình không vui, lời nói bình thường cũng trở thành doạ nạt
" Hung dữ cái gì? "
Anh bắt nạt người khác được, còn người khác thì không được phép khó chịu với anh à? Đạo lý này ở đâu ra chứ! Yến Thư mặc kệ, cô không quan tâm đến anh nữa. Người đàn ông bị vợ lạnh nhạt liền trở nên khó chịu, bất lực chỉ biết dỗ dành bằng điều kiện
" Có muốn đi thăm Mạc Lâm một chút không?"
Yến Thư bất ngờ, ngoan ngoãn xoay mặt nhìn anh, gật đầu đồng ý
" Vậy thì không được khóc nữa! Sau khi trở về phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết không "
Nghiêm Nhất Phàm giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn, cứ như người cha già đang dốc sức dỗ ngọt đứa con gái nhỏ của mình, bàn tay ở trên mặt Yến Thư còn dịu dàng giúp cô lau nước mắt, Yến Thư bị loạt hành động này của anh doạ đến ngơ ngẫn, nhưng cũng không nói gì
Xem như Nghiêm Nhất Phàm cũng còn có chút lương tâm!
————————
Sau đó Nghiêm Nhất Phàm đích thân lái xe, đưa Yến Thư đến chỗ làm việc của Lục Tư Vũ, đó là một bệnh viện lớn nằm ở trung tâm Thượng Hải. Đến nơi Mạc Lâm cấp cứu xong, đã được chuyển tới phòng bệnh thường, nhưng vẫn còn chưa tỉnh lại, Yến Thư đang muốn đi vào trong, phía sau lại truyền đến giọng nói độc đoán
" Cho em 10 phút "
Cô nghe thấy nhưng lại không tỏ ra quan tâm, cứ thế đi vào. Nghiêm Nhất Phàm đứng ngoài cửa nhìn vào xem xét tình hình, gương mặt điển trai không có biểu cảm, toan mở cửa đi vào, bàn tay liền bị người bạn xém thân của anh chặn lại
Lục Tư Vũ tài tử đích thực của khoa Y học nước ngoài, tính cách hài hước lại chu đáo, gia thế hiển hách nhưng lại nổi tiếng với sự chán chường thế gian, chính vì điểm này mới có thể làm bạn với Nghiêm Nhất Phàm. Anh cùng Lục Tư Vũ có quan hệ khá tốt, họ là bạn từ thời niên thiếu, nên xưng hô không theo tuổi tác
" Đến văn phòng của tôi đi, chúng ta nói chuyện một chút "
" Không rảnh! " Nghiêm Nhất Phàm hời hợt đáp
Lục Tư Vũ giọng điệu bất mãn, kiên quyết níu kéo
" Chậc…nói một chút thì tốn bao nhiêu thời gian của cậu chứ, mau đi thôi "
Nghiêm Nhất Phàm thoáng nhìn qua Yến Thư đang ngồi xoay lưng về phía anh trước giường bệnh, xong lại liếc nhìn người bên cạnh, hít một hơi cuối cùng cũng thoả hiệp cho tay vào túi quần thông thả đi đến văn phòng cùng Lục Tư Vũ. Trong phòng 2 người ngồi ở sofa đối diện, Nghiêm Nhất Phàm ung dung bắt chéo chân, lưng ngả ra sau, ngón tay kẹp một điếu thuốc Sobranie Black, tác phong nhàn nhã nhưng lại hết sức nguy hiểm. Nghiêm Nhất Phàm khẩu khí ngang ngược lạnh lùng, trạng thái mất kiên nhẫn
" Có chuyện gì mau nói đi "
Lục Tư Vũ đã quá quen với khí thế này của Nghiêm Nhất Phàm nên cũng chẳng có gì bất ngờ, bỗng Lục Tư Vũ nghĩ đến một khả năng, mà lại có phần quá huyễn hoặc
" Người đàn ông cấm d.ục 30 năm cuối cùng cũng đã có vợ rồi sao? Còn là một tiểu Lolita đáng yêu như vậy "
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên giương cung bạt kiếm. Âm thanh của anh lạnh lẽo đến vô cùng, giống như thổi gió lạnh vào trong xương, Nghiêm Nhất Phàm nhíu mày lạnh lùng nhìn người đối diện
" Không được gọi Lolita! "
Lục Tư Vũ cười khảy, ngầm hiểu rằng Nghiêm Nhất Phàm đã thừa nhận, thấy anh phản ứng lại, Lục Tư Vũ tiếp tục hỏi giọng gian manh
" Cậu nhỏ nhen như vậy từ bao giờ, gọi chị dâu là được chứ gì. Vì cô ấy mà Mạc Lâm cậu cũng nỡ ra tay, chứng tỏ cô gái lần này thật sự không tầm thường nha. Nhưng người ta không phải còn là trẻ vị thành niên đó chứ? "
Dù là bạn thân, nhưng khi nói chuyện giữa hàng lông mày và đôi mắt thanh tú của Nghiêm Nhất Phàm vẫn mang đến sự xa cách và ngạo mạn. Nghe thấy lời của Lục Tư Vũ vẻ mặt của anh càng bất cần hơn, anh nheo mắt, hừ một tiếng khinh thường nói
" Vị thành niên? Cậu bớt nói nhảm đi! không tiễn cậu ta lên trời đã là nương tay rồi, sau khi tỉnh lại đừng để tôi nhìn thấy cậu ta nữa, cậu tự giải quyết đi "
Lục Tư Vũ mấp máy môi định nói điều gì, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Nghiêm Nhất Phàm đứng dậy rời đi
" Khoan đã…nè…cậu nói tôi giải quyết như thế nào đây chứ…bác sĩ chỉ biết cứu người thôi "
Lục Tư Vũ bất lực gọi với theo nhưng kết quả vẫn là không giữ chân được người đàn ông kia, đến ngay cả một cái ngoảnh đầu cũng không có. Tự giải quyết? Chuyện tốt của Nghiêm Nhất Phàm gây ra còn bắt một người vô tội như anh tự giải quyết, đúng thật là bất công mà
———————————
Trong phòng bệnh, Yến Thư lo lắng ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy Mạc Lâm vừa tỉnh dậy, đã vội vàng đứng lên, giọng nói khẩn trương
" Anh tỉnh rồi sao?..để em đi gọi bác sĩ "
Yến Thư xoay lưng toan bước đi, cổ tay đã bị Mạc Lâm nắm lại. Ánh mắt trìu mến nhưng giọng nói lại có phần hơi yếu ớt
" Không cần đâu, sao em đến được đây "
Yến Thư đặt tay mình lên tay Mạc Lâm, vừa lo lắng lại vừa cảm thấy rất tự trách vì đã liên lụy anh, cô chỉ là sợ người đàn ông nguy hiểm kia sẽ không đơn giản bỏ qua
" Anh đừng nghĩ nhiều nữa, cứ an tĩnh ở đây dưỡng thương, sau đó lại đi đến một thành phố khác sinh sống có được không"
Mạc Lâm mĩm cười, không hề tỏ ra lo lắng, giống như từ đầu tới cuối mọi chuyện đều không vượt quá suy tính của anh
" Em đang lo lắng cho anh sao? dù gì thì anh cũng không thể để em một mình ở lại đây được "