Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 96: Nỗi Đau Em Giấu



Sáng hôm sau, tiếng bồ câu gọi bầy và kiếm ăn lộp độp ngoài ban công làm Đăng Khoa tỉnh giấc nồng. Anh lơ mơ đưa tay qua ôm lấy người anh yêu, nhưng chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng. Tường Vy đã ra ngoài từ sớm.

Nắm trong tay chiếc áo còn vấn vương mùi cơ thể ngọt ngào của cô. Anh bất giác mỉm cười hạnh phúc. Phải rồi, hôm qua sau khi trải qua phút giây ân ái, anh đã khoác hờ chiếc áo cho cô và ôm cô vào lòng ngủ say. Tường Vy lúc ấy như chú mèo nhỏ rúc vào lồng ngực anh tìm nơi ấm áp.

Đăng Khoa hồi tưởng lại đêm mặn nồng hôm qua một lúc, rồi cắn môi nén nụ cười hạnh phúc. Anh cũng nhanh chóng bật dậy và chuẩn bị cho một ngày mới.

"Em đã làm cho anh yêu em nhiều hơn, Tường Vy."

***

Tại sảnh lớn khách sạn Sunset.

Mọi người đang tập trung dùng bữa sáng và trò chuyện rôm rả. Nam Anh thể hiện bản lĩnh đàn ông, dỗ dành Xuyến Chi ăn vài món, có lẽ đứa bé đã chịu hợp tác, hay do tâm trạng đang vui nên hôm nay cô ăn uống ngon miệng hơn mọi ngày. Thành Vũ cũng chăm sóc cho Thuý Vy, nhưng cô có vẻ còn để bụng chuyện hôm qua, không thèm để ý đến anh ấy.

Đăng Khoa lúc này cũng vừa bước đến, anh lẳng lặng ngồi vào bàn. Tường Vy cũng đã phát hiện ra, nhưng giả vờ không quan tâm như chưa có chuyện gì. Không biết rằng mình sẽ phải đối diện với anh như thế nào, nên sáng sớm tinh mơ cô đã cố ý lén đi ra ngoài trước.

"Chúng ta không nên như vậy. Anh còn tình cảm với em. Em lại thấy day dứt nhiều hơn."

Thấy cô vẫn dửng dưng như mọi ngày không nhìn mình lấy một cái. Anh nhìn cô suy nghĩ một lúc rồi tập trung cắt phần bít tết của mình. Lúc này, Gia Kỳ lại xuất hiện và ngồi cùng với anh. Anh cũng đành nói chuyện xã giao với cô ấy. Tường Vy thì mải mê trò chuyện với các cô gái, tỏ vẻ không bận tâm về anh lắm.

Sáng nay Tường Vy cố ý mặc chiếc áo thun và quần jean kín đáo, nên có hơi nóng một tí. Cô đưa tay phe phẩy mấy cái và vén tóc qua một bên lau bớt những giọt mồ hôi. Chợt các cô gái ngây thơ phòng nhân sự ngó qua và thắc mắc.

- Ủa cổ chị bị sao đỏ đỏ vậy?

Tường Vy chột dạ vội vén tóc che lại, cả bàn đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía cô. Đăng Khoa cũng dừng đũa mím môi ngượng ngùng nhìn về phía cô. Gia Kỳ chợt có linh cảm xấu, cũng ném cho cô ánh nhìn đầy dò xét. Tường Vy bối rối cười trừ và bịa đại một lý do.

- Chắc ăn hải bị dị ứng quá! Hèn gì nãy giờ thấy ngứa ngứa!

Cô gái ngây thơ còn nhiệt tình đưa cho cô một viên thuốc dị ứng. Không còn cách nào khách, Tường Vy cũng đành nhắm mắt uống đại. Đăng Khoa thấy hành động lóng ngóng của cô liền không nhịn cười, anh đẩy đĩa thịt bò đã được cắt sẵn về phía cô và ân cần lên tiếng.

- Vậy em ăn thịt bò đi!

Đoạn anh đổi tô cháo hải sản cô đã dùng được vài thìa và ngồi ăn như không có gì. Cô cũng lí nhí cảm ơn và dùng tiếp bữa sáng. Xuyến Chi thấy Tổng giám đốc lại chăm sóc Tường Vy như thường ngày. Có vẻ đã hiểu giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, hèn gì thấy thái độ cả hai cứ sượng sượng ngại ngùng. Cô gật gù nói nhỏ.

- Vậy là kế hoạch thành công, còn yêu nhau sẽ quay về bên nhau thôi!

- Tính ra em chưa làm được gì luôn đó, họ tự quay về thôi! - Nam Anh vẫn thích cà khịa "vợ" mình như thế.

Cô lại ném cái nhìn sắc bén về phía Nam Anh. Lần này anh không chạy trốn mà đưa một bên má ra và chỉ chỉ vào đầy hãnh diện.

- Đây! Em muốn đấm bao nhiêu cũng được!

Cả nhóm lại ồ lên xua đuổi cặp đôi ngang nhiên rắc “cơm chó”. Ai nấy cũng nhanh chóng xao lãng chuyện Tường Vy và quay qua trêu cặp đôi sắp cưới đang mặn nồng.

Gia Kỳ từ nãy giờ quan sát Đăng Khoa rồi lại nhìn Tường Vy không chớp mắt. Cảm thấy cả hai từ nãy giờ cứ lén lút quan sát thái độ của nhau. Dường như cũng đã hiểu giữa hai người xảy ra chuyện gì, cô nghiến răng phẫn nộ. Đúng là chỉ biết giả vờ mong manh câu dẫn đàn ông, tôi chịu đựng cô đủ rồi.

Lúc Tường Vy đi ra ngoài nghe điện thoại, Gia Kỳ cũng cố ý chờ sẵn. Cô xong việc quay lại đã thấy Gia Kỳ đang đứng khoanh tay đợi mình. Gia Kỳ nói gọn lỏn trước khi bỏ đi chỗ khác.

- Cô đi theo tôi!



Chưa hiểu chuyện gì nhưng Tường Vy cũng đi theo. Đến hoa viên vắng người, không còn ai. Gia Kỳ dừng lại và bất ngờ quay ra tát Tường Vy một cái thật đau.

Cô chỉ kịp nghe tiếng chát vào gò má mình thật mạnh, rất nhanh cô cảm thấy nơi ấy bỏng rát và vội đưa tay lên ôm lấy gương mặt mình. Chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra thì Gia Kỳ đã túm tay cô kéo lại gần và giận dữ lớn tiếng.

- Cô cố tình đúng không? Cô cứ giả vờ xuất hiện trước mặt cho anh ấy đuổi theo đúng không? Cô đang chọc tức tôi đúng không? Tối qua hai người đã làm những gì!!!

Tường Vy cuối cùng cũng đã hiểu tại sao cô ấy tức giận. Cô bỗng cảm thấy mình cũng có lỗi nên không biết phải nói gì, chỉ biết đứng im lặng cho Gia Kỳ chỉ trích.

- Ngoài mặt thì ra vẻ không có gì, sau lưng tôi thì cố tỏ ra đáng thương, lén lút ve vãn anh ấy! Đồ tiểu tam trơ trẽn! Tránh xa anh ấy ra!!!

Nói xong cô lại trút giận vào gò má ửng hồng đáng thương thêm một cái tát bỏng rát rồi xô Tường Vy ra, quay lưng bỏ đi mất hút.

Tường Vy chỉ còn biết đứng lại rưng rưng nước mắt, ấm ức vì lại bị xem là người thứ ba. Cô rõ ràng không phải là người như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác bị mắng chửi, bị xỉ vả. Câu nói vô tình làm Tường Vy hồi tưởng lại chuyện cũ tưởng chừng như đã quên. Cô sắp không chịu được rồi, chỉ biết đau lòng rơi nước mắt cho số phận của mình.

Có lẽ mọi chuyện là do mình thật, mình phải dứt khoát hơn nữa, cứ dây dưa chỉ làm mọi chuyện thêm lòng vòng không rõ ràng.

Ăn sáng xong không thấy Tường Vy đâu nữa, anh hỏi các cô gái phòng nhân sự thì mọi người bảo thấy cô đi cùng với Gia Kỳ. Đang suy nghĩ không hiểu cả hai nói chuyện gì thì anh đã thấy cô đang loay hoay xách va li lên xe ở ngoài sân.

Anh liền bước nhanh đến chỗ cô ấy. Đăng Khoa đứng sau Tường Vy giúp cô xếp hết hành lý và ngập ngừng nói nhỏ, anh muốn nói về những hiểu lầm của cả hai hôm qua chưa kịp nói.

- Tường Vy, chuyện hôm qua...

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Tường Vy liền ngăn lại, cô nói và giả vờ sắp xếp va li lại mọi thứ, không dám ngoảnh lại nhìn anh.

- Chuyện hôm qua anh quên đi! Đừng nói gì nữa.

- Em đang nói... gì vậy? - Đăng Khoa ngỡ ngàng, rõ ràng hôm qua em đối với anh không có lạnh lùng như vậy. Làm sao anh có thể quên đi được, anh phải có trách nhiệm với em chứ.

Tường Vy vừa đóng cốp xe lại vừa trả lời. Cô nghẹn ngào thốt ra những lời nói không thật lòng. Muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.

- Đêm qua là do chúng ta quá say! Anh cứ coi như… tình một đêm đi!

Đăng Khoa hết chịu nổi liền kéo cô xoay lại đối diện với mình. Muốn cô nhìn thẳng vào anh và nói thật lòng với anh. Như hôm qua lúc chỉ có hai người với nhau, lúc đó cô không vô tình như vậy. Đêm qua em còn e ấp ngả vào lòng anh, rõ ràng em còn tình cảm với anh kia mà.

Tường Vy lạnh lùng hất tay Đăng Khoa ra và bắt đầu rưng rưng không giấu nổi cảm xúc. Cô cố kiềm nén cho nước mắt không rơi và thốt lên những lời đau lòng xé nát trái tim anh. Hi vọng Đăng Khoa sẽ ghét con người cô và toàn tâm toàn ý tìm hiểu người khác.

- Em là người hễ say lên là tuỳ tiện vậy đó, anh không biết hả? Lần trước là với Thành Thành, lần này… là với anh.

- Đủ rồi!!! - Đăng Khoa nổi giận, không muốn nghe cô cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này. Anh kéo mạnh cô về phía mình và nghiến răng nói nhỏ. - Em quên chuyện với cậu ta đi! Chỉ được nhớ đêm qua của chúng ta thôi.

Tường Vy cố giằng tay ra khỏi anh, nhưng anh càng ghì chặt và ôm lấy gương mặt thanh tú ngước lên đối diện với mình. Cơ thể của em vẫn còn lưu dấu vết anh để lại, cơ thể em muốn anh, tâm hồn em có anh, gọi tên anh trong mơ màng cảm xúc. Có thể nào thật lòng với anh như đêm qua được không Tường Vy? Anh không quan tâm chuyện trước đó nữa, anh mới là người đàn ông của em. Đừng tỏ ra dửng dưng với anh thêm nữa, anh hết chịu nổi rồi.

Anh cần em!

Bỗng ánh mắt anh dừng lại trên gò má đang ửng đỏ. Anh chau mày lại, giọng nói lại trở nên đầy lo lắng.

- Mặt em sao vậy?

Cô giật mình đưa tay ôm lấy gương mặt mình và bối rối quay đi, nói đại một câu chống chế.

- Không có gì!



Nhưng Đăng Khoa mạnh mẽ gỡ bàn tay cô xuống và tay kia giữ lấy gương mặt cô hơi nghiêng qua một bên, xem xét. Nhìn kỹ là dấu ngón tay in trên làn da trắng nõn. Anh nhớ lại lúc nãy, mọi người nói Gia Kỳ gặp riêng cô, liền nghiêm trọng gặng hỏi.

- Gia Kỳ đã nói gì với em?

Tường Vy cũng bùng nổ, hết chịu nổi tính cách cố chấp của Đăng Khoa. Sao anh không chịu ghét bỏ em đi, anh cứ tra hỏi đến cùng làm gì. Anh đang làm cho mọi chuyện phức tạp lên đó.

- Anh và cô ấy đừng tìm tới em nữa được không. Chúng ta đã chia tay rồi. Cả hai có đến với nhau hay không cũng không còn liên quan đến em nữa!

Cô lạnh lùng xô mạnh anh ra và quay đi, nhưng Đăng Khoa vẫn cố chấp muốn đuổi theo, muốn làm rõ mọi chuyện. Tường Vy đau khổ buông ra lời khẩn cầu cuối cùng.

- Đừng có đi theo em nữa, làm ơn đi. Xin anh đó!

Thấy cô dứt khoát, anh chỉ đành đứng yên không dám đuổi theo nữa. Cô ấy nói mình và Gia Kỳ đừng tìm cô ấy nữa ư. Vậy đúng là chuyện này liên quan đến Gia Kỳ thật. Nghĩ đến đây anh nghiêm mặt lại và phẫn nộ quay bước

***

Vừa thấy Đăng Khoa đang đứng đợi mình trước sảnh, Gia Kỳ liền rạng rỡ tiến tới. Anh nhìn cô gái cười tươi như hoa nở ngay trước mắt mà vẫn lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào. Thái độ của anh khiến Gia Kỳ cảm thấy hơi sợ và chỉ biết đứng yên ngơ ngác.

- Em đã làm gì Tường Vy? - Anh vào thẳng vấn đề.

Gia Kỳ ngỡ ngàng một vài giây, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô cười khẩy và khoanh tay và trả lời. Tưởng anh ấy tìm mình gấp có chuyện gì.

- Cô ấy méc anh rồi à? Thì sao? Tại cô ta cứ giả vờ đáng thương trước mặt anh làm em thấy ghét. Anh không biết cô ta nói chuyện với em như thế nào đâu!

Ánh mắt lạnh lùng của anh dần chuyển sang phẫn nộ. Anh vốn biết tính cách của cô có chút kiêu kỳ và đỏng đảnh, anh dung hoà và chịu đựng được vì cả nể tình cảm thanh mai trúc mã bao nhiêu năm trời. Còn Tường Vy không có lý do gì để khiến mình phải chịu nhiều uất ức như vậy. Anh nổi giận chất vấn lớn tiếng.

- Em tỉnh táo lại được không? Là anh phụ bạc em, là anh có lỗi với em. Có gì em tìm anh nè. Đừng có trút vào cô ấy được không. Tường Vy không có lỗi gì hết!

Gia Kỳ toàn thân cứng đơ chỉ biết hoang mang nhìn anh. Anh luôn điềm đạm dịu dàng với cô, chưa bao giờ anh nổi giận với cô, dù cả khi cô phạm lỗi lớn nhất. Nay chỉ vì người con gái khác mà anh lớn tiếng chỉ trích cô như vậy. Cô cũng hết chịu nổi, liền tức giận phản bác.

- Anh cũng tỉnh táo lại đi! Cô ta có gì hơn em, sao anh mê muội quá vậy! Anh bị điên thật rồi!!!

Gia Kỳ bắt đầu cảm thấy ấm ức, anh đứng ra bênh vực cô ta, còn em thì sao, anh cũng đã từng yêu em kia mà, sao giờ lại chán ghét em như vậy. Cô rưng rưng nước mắt nói ra hết suy nghĩ trong lòng.

- Cả em, và cô ấy đều đã ngủ với Thành Thành! Sao anh lại vứt bỏ em? Còn cô ta thì anh lại yêu say đắm như vậy?

Đăng Khoa đứng yên thẫn thờ, không biết phải nói thêm gì nữa. Không ngờ Gia Kỳ từ lâu vẫn bất mãn với Tường Vy như vậy.

Cô gạt nước mắt và tiếp tục chất vấn.

- Anh yêu cô ta lắm sao, yêu cả cơ thể đầy vết rạn bụng đó sao, anh yêu con của người khác luôn sao?

Đăng Khoa bây giờ mới nhận ra, những điều này anh chưa hề nói cho Gia Kỳ biết, nhưng tại sao cô ấy lại rõ về Tường Vy như vậy. Hoá ra là em luôn âm thầm điều tra và cảnh cáo em ấy. Đăng Khoa nghiêm mặt lại và trả lời gọn lỏn.

- Em dừng lại đi! Đừng có quản chuyện của anh!

Nói xong, anh liền quay bước bỏ mặc người con gái đang đứng uất nghẹn nuốt nước mắt vào trong. Cô ta ngàn lần không xứng với anh, cô ta đã cho anh thứ bùa mê thuốc lú gì. Được thôi, em không có quyền quản chuyện của anh, vậy em tìm người có quyền là được chứ gì. Em không cam tâm anh hạnh phúc cùng cô ta, tại sao cứ phải là cô ta, thật trơ trẽn. Nghĩ đoạn, cô lau vội những giọt nước mắt và lấy điện thoại ra. Một lúc sau, bên kia bắt máy, Gia Kỳ liền đon đả.

- Chào bác Hứa, con là Gia Kỳ đây. Bác khoẻ không? - Sau khi hỏi thăm mẹ Đăng Khoa theo lẽ thông thường, cô bắt đầu vào chủ đề chính. - Bác gái... con có chuyện muốn nói...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv