Chẳng mấy chốc cũng đến ngày Quỳnh thử giọng.
Bài hát mà Star Entertainment yêu cầu là ca khúc “Vẫn” của ca sĩ Bích Phương, nhạc lúc trầm lúc bổng, không hề dễ hát.
“…Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh
Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi
Dù là xa xôi, dù là trong mơ thôi
Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên…”
Rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng của Star đến xem các tài năng mới biểu diễn. Và tất nhiên, không thể thiếu Khánh Lâm.
Giám đốc Trương Khánh Hòa thì thầm với Khánh Lâm điều gì đó, cậu chỉ gật đầu, khẽ cười, đôi mắt ấm áp vẫn hướng về phía Quỳnh. Nhưng khi thấy Vũ Khải Minh lau mồ hôi cho cô với vẻ thân mật, khuôn mặt cậu tối sầm lại. Khánh Hòa lúc đó đang mải mê với đống hồ sơ nên cũng không để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
“Sợ thế sao?” Minh vén mấy sợi tóc đang lòa xòa ở trán Quỳnh. Cậu cũng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong veo như nước mùa thu.
“Trước mặt bao nhiêu người thế này… có chút không quen.” Quỳnh thở dài.
“Vậy sau này em định làm luật sư hay ca sĩ? Haha…”
“Đỗ Thúy Quỳnh!” Giọng nói nghiêm nghị của Trương Khánh Hòa khiến cô giật thót, Minh cũng quay sang nhìn.
“Vũ Chủ tịch!” Khánh Hòa cúi đầu chào xã giao với Minh, rồi quay sang nói với Quỳnh:
“Xin chúc mừng cô! Cô là người được Khánh Lâm chọn để đóng cặp trong album sắp tới của anh ấy, cô cũng là người được chúng tôi chọn, sẽ có album đầu tay cho cô sớm thôi ”
“Dạ vâng… mà… Khánh… Khánh Lâm ạ?” Giọng cô run rẩy.
“Sao? Vui quá à? Cố gắng nhé! ^^” Khánh Hòa vỗ vai cô rồi bỏ đi.
Làm sao chị ta hiểu được cảm giác của cô lúc này chứ? Song ca cùng Lâm ư? Đóng Music Video (MV)?
Minh ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, cậu khẽ vuốt tóc cô an ủi:
“Không sao đâu. Anh ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Một người đàn bà tóc xoăn đi đến, cúi xuống nhìn tập hồ sơ và nói như một cái máy:
“Đỗ Thúy Quỳnh. Từ giờ sẽ lấy tên Quỳnh Zyn. Các hoạt động quảng cáo về album của cô sẽ bắt đầu trong vài ngày tới. Có tài khoản mạng xã hội cũng nên đổi tên là vừa.”
Nói liền mạch rồi bà ta cứ thế đi thẳng. Hóa ra, cô đã làm cùng công ty với Lâm rồi…
“Chụp một bức ảnh kỷ niệm up lên facebook nào!” Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Quỳnh, kéo cô ra khỏi Minh.
Không để Quỳnh kịp phản ứng, Lâm quàng tay qua cổ cô. Ánh đèn flash sáng lên cũng là lúc, cậu đặt một nụ hôn lên má Quỳnh.
Sự việc xảy ra rất nhanh, nhanh đến nỗi, khi sự bất ngờ của Minh dần tan biến, có phản ứng trở lại thì tấm ảnh đó đã được up lên facebook và tag Quỳnh vào rồi.
Thật ra, cho dù chỉ thỉnh thoảng mới post một tấm ảnh lên facebook, cho dù thỉnh thoảng đi chơi Quỳnh mới “check-in”, thì số người theo dõi của cô vẫn không hề giảm, mà ngược lại còn tăng thêm từng ngày.
“Trần-Khánh-Lâm! Cậu đang làm cái trò gì vậy!!!” Minh gằn từng chữ, ở trước mặt cậu sao cậu ta dám…
“Ồ…haha…đơn giản chỉ là cạnh tranh công bằng thôi mà!” Lâm cười đắc ý.
Mặt Khải Minh ngày càng đỏ. Cậu đang cố kìm nén cơn giận dữ.
Nhận thấy mùi sát khí đang ngày càng “đậm đặc” giữa ba người, Quỳnh vội kéo Minh ra ngoài…
“Chúng ta đi ăn trưa nhé! Hôm nay em mời!” Cô cố gây chú ý với cậu để sự bực tức tan biến.
“Where?” Minh thở dài.
“Quán bình dân thôi. Đợi khi nào em kiếm ra tiền sẽ mời anh ăn nhà hàng, ok?” Quỳnh cười gượng.
“Quán bình dân? Có vẻ không đảm bảo vệ sinh lắm! Đến Italy Restaurant đi, hôm nay anh mời, coi như để chúc mừng em.”
Cô im lặng.
Phía sau, Khánh Lâm nhìn hai người đang thân mật, dịu dàng với nhau, cậu như chết lặng. Tim thắt lại, tay cậu nắm lại thành nắm đấm, từng đường gân xanh nổi lên rõ rệt. Trương Khánh Hòa nhìn cậu, khẽ lắc đầu. Đúng là tuổi trẻ!