Tử Sâm rõ ràng nhìn thấy thái độ lúng túng của Tử Yên. Anh có chút
buồn cười. Bao nhiêu tuổi rồi còn xấu hổ như vậy chứ? Anh và cô làm như thế đâu
chỉ phải lần đầu? Đã có con chung rồi mà còn thẹn thùng như con gái mới lớn
vậy. Quả thật, nhìn nét mặt xấu hổ của Tử Yên bây giờ cực kỳ đáng yêu. Chính
điểm quyến rũ mê người này khiến anh không thể không nghĩ đến cô suốt bao nhiêu
năm qua.
“Tiểu Bảo! Con lại đây”
Tử Sâm bất ngờ lên tiếng, miệng nở nụ cười thật tươi, vẫy tay gọi
Tiểu Bảo. Thằng bé nghe thấy thế liền liếc sang mẹ nó một cái để dò ý. Tử Yên
liền gật đầu.
“Lại với ba đi con”
Tiểu Bảo chỉ chờ có tiếng nói của mẹ nó đã nhanh chân chạy lại chỗ
Tử Sâm định ôm lấy anh nhưng có gì đó khiến nó dừng lại bên cạnh giường, đứng
im nhìn anh.
“Bảo Bảo ngoan! Lại với ba nào” Tử Sâm đưa tay vỗ vỗ ra hiệu.
“Mẹ! Ba con…”
Tiểu Bảo bây giờ mới ý thức được từ ba có ý nghĩa như thế nào. Nó
cơ bản vẫn chưa thể tin được.
“Chú Tử Sâm…là ba ba?”
Tử Yên cúi xuống, nửa chân trái quỳ xuống đất, chân phải gấp lại
để cơ thể ngang tầm mắt con trẻ giải thích. Cô biết mình đã quá vội vàng để
Tiểu Bảo chấp nhận sự thật này mà chưa có một lời giải thích cặn kẽ với nó. Sáu
năm trời không có cha, bất ngờ xuất hiện một người đàn ông nhận nó làm con làm
sao có thể không sốc cho được chứ?
“Tiểu Bảo à! Chú Tử Sâm chính là ba của con. Trước đây mẹ từng kể
chuyện về ba con rồi đúng không? Ba con là vì có một công việc chưa làm xong
nên chưa thể về với con được. Bây giờ việc đó đã giải quyết xong rồi, ba con đã
trở về rồi. Con mau lại với ba con đi”
Tiểu Bảo nghe xong, mắt rơm rớm nước nhìn mẹ xong lại nhìn Tử Sâm.
“Mẹ! Có phải bây giờ Bảo Bảo đã ngoan rồi nên ba ba mới trở về
phải không ạ?”
“Không phải như vậy. Bảo Bảo lúc nào cũng ngoan hết. Ba con chưa
về là vì công việc chưa giải quyết xong đó”
Trái tim Tử Yên cũng cảm thấy nhói đau khi nghĩ về 6 năm dài đằng
đẵng Tiểu Bảo thiếu vắng bóng cha mình. Nó đã khát khao biết bao nhiêu. Lúc vừa
biết nói lúc nào cũng hỏi về ba nhưng từ khi ý thức được mẹ mình hay buồn khi
nhắc vê cha, nó tuyệt đối không hỏi nữa. Cô biết nó không nói ra nhưng trong
lòng luôn mong ngóng ba mình. Đến bây giờ được nhìn thấy một người cha bằng
xương bằng thịt, không phải là một hình ảnh xa vời được mẹ vẽ ra trong những câu
chuyện nó lại không dám lại gần. Trái tim nó non nớt nhưng rất hiểu chuyện,
nhưng càng như vậy Tử Yên lại càng thấy đau lòng, thấy tổn thương, thấy hối hận
vì đã cướp mất 6 năm tuổi thơ thiếu vắng tình thương của nó.
Tử Sâm thấy Tiểu Bảo chần chừ chưa dám lại gần mình liền gắng sức
ngồi dậy nhưng vết thương mới vừa phẫu thuật khiến anh đau đớn rên khẽ “A”
“Tử Sâm anh đang làm gì thế?”
Tử Yên nghe thấy tiếng kêu của Tử Sâm liền quay lại đỡ lấy anh. Tử
Sâm cố cười trên gương mặt nhăn nhó “Anh định ngồi dậy để nói chuyện với con
cho dễ”
“Cũng phải nói với em một tiếng chứ. Anh chỉ mới phẫu thuật thôi
mà” Đôi chân mày thanh tú của Tử Yên hơi nhíu lại trách cứ.
“Anh biết rồi, lần sau anh sẽ gọi em”
Tiểu Bảo thấy Tử Sâm kêu đau trong lòng có chút thương thương, nó
cũng chạy lại bên cạnh Tử Yên sờ sờ lên vết thương đã được bang bó của anh “Ba
ba còn đau không?”
Tử Sâm nghe tiếng b ab thoát ra từ miệng con trẻ nhất thời không
kiềm chế được. Hai hang nước mắt vội vàng rơi xuống. Anh dang tay ôm lấy Tiểu
Bảo.
“Bảo Bảo của ba! Ba ba thật có lỗi với con”
“Ba ba không có lỗi gì cả. Con biết ba ba nhiều việc phải làm chưa
về với con được. Chỉ có điều ba đi lâu quá làm con cứ tưởng ba sẽ không về nữa.
Chuyện này con chưa từng nói với mẹ. Con vẫn thường mơ về b aba đấy. Con còn vẽ
hình của người nữa nhưng cất hết dưới nệm. Con thấy mẹ buồn nên không dám cho
mẹ xem. Ba à! Ngày mai con sẽ đem hết hình của con vẽ vào cho ba xem nhé”
Nước mắt Tử Sâm càng chảy dài trên má, ướt hết một mảnh y phục
trên người Tiểu Bảo.
“Được! Được! Bảo Bảo mang hết hình vẽ vào đây cho ba xem. Ba sẽ
mua thật nhiều khung tranh để đặt vào, sẽ treo khắp nhà mình và ngắm mỗi ngày”
“Vậy ba không thể treo hết nhà mình được đâu. Bởi vì con vẽ rất
nhiều tranh”
“Hết! nhất định sẽ hết. Ba sẽ mua nhà thật to, thật rộng, nhất
định sẽ treo hết những bức tranh của Bảo Bảo”
Thằng bé nghe Tử Sâm nói vậy liền nhe răng cười. Xong quay sang
nhìn Tử Yên “Mẹ đồng ý chứ?”
Tử Yên nãy giờ lắng nghe những lời kể ngô nghê của Tiểu Bảo về
cách nói lưu giữ hình ảnh cha mình mà không dám kể cho mẹ biết vì sợ mẹ mình
buồn đã khiến trái tim cô như ngừng đập. Cô không nghĩ Bảo Bảo của mình, một
đứa trẻ chỉ 6 tuổi thôi lại có thể suy nghĩ được sâu sắc đến vậy. Nó cũng biết
nghĩ cho người khác không vì bản thân mình mà làm người khác phải buồn. Tiểu
Bảo của cô thật đã lớn hơn những gì cô tưởng.
Tiểu Bảo thấy mẹ nó ngây ra liền nói lại “Chuyện những bức tranh,
bố nói sẽ đóng khung và treo khắp nhà. Mẹ có đồng ý không?”
“Đồng ý! Đương nhiên là đồng ý rồi” Tử Yên xoa đầu Tiểu Bảo mắt
rưng rung “Tất cả đều nghe theo ý của Bảo Bảo hết”
“O yea! Ba ơi mẹ đồng ý rồi kìa”
Thằng bé cười phá lên, giòn tan, không khí trong phòng ngập tràn
hạnh phúc.