Tiểu Bảo được mẹ đặt lên giường, cảm giác rất thoải mái, ngáp vài cái nhìn mẹ nhỏe miệng cười rồi híp mắt chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Có lẽ đêm hôm qua sợ quá nên không ngủ được, sáng ra lại bị dày vò bởi một cuộc chiến hỗn loạn như vậy, đối với một đứa trẻ quả là một cú sốc không nhỏ.
Tử Yên ngồi xoa lưng cho con ngủ một lúc xong cũng thiếp đi lúc nào không hay. Mãi đến chiều khi tỉnh dậy thì bất ngờ thấy trên người có một chiếc áo khoác trên vai mình. Tử Yên vừa nhìn thì biết ngay đó là chiếc áo khoác của Giang Thanh. Cô vội mở điện thoại ra xem thì thấy có 1 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn được gửi cách đây 3 tiếng “Nhớ giữ sức khỏe, cả em và cậu ấy”.
Thì ra là lúc Tử Yên đưa con về phòng ngủ có nói với Giang Thanh một lát sẽ quay lại nên anh cũng ngồi chờ một lát ở trước cửa phòng cấp cứu của Tử Sâm. Nhưng mãi đến 30 phút sau vẫn không thấy cô quay lại. Gọi điện cô cũng không cầm máy liền chủ động đi tìm. Vào phòng Tiểu Bảo thì thấy hai mẹ con đang lăn ra ngủ rất say. Có lẽ vì quá mệt và tâm lý cũng đã ổn định phần nào nên mơi ngủ ngon như thế. Giang Thanh đã nghe câu chuyện về Tử Yên và Tử Sâm, hôm nay lại được chứng kiến hành động của Tử Sâm liều mạng để bảo vệ con trai mình, mối tình sâu sắc của họ qua lời kể của cô với bà chủ tịch, anh chợt nhận ra rằng, họ sinh ra là để dành cho nhau. Không ai hay hoàn cảnh nào có thể chia cắt được.
Giang Thanh nhìn Tử Yên ngủ say, một bên má áp vào giường ở tư thế ngồi nghiêng. Gương mặt thanh thoát, dịu dàng không lẫn vào đâu được của cô khiến anh vẫn có chút tiếc nuối. Người phụ nữ tốt như vậy nhưng tiếc là cuộc đời này anh không có cơ hội có được cô ấy nữa rồi. Anh cởi áo khoác lên người cô, mỉm cười “Dù sao thì em hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất”. Giang Thanh nói khẽ.
Tử Yên ngẩn ngơ một lúc rồi cầm điện thoại soạn tin nhắn “Cảm ơn anh vì tất cả!”
Ngó thấy Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ say, có lẽ còn lâu mới tỉnh lại được. Trẻ con thường cần một giấc ngủ rất dài. Đêm qua đến giờ nó mất ngủ chắc phải cần khoảng năm sáu tiếng ngủ say mới có thể bù lại được. Tử Yên nhấc cánh tay bị lọt ra khỏi chăn của Tiểu Bảo xếp lại gọn gàng rồi vén chăn lại. Tiểu Bảo chỉ trở mình một cái rồi vùi mặt vào gối ngủ tiếp.
Khẽ khép lại cánh cửa phòng, Tử Yên đi đến khu nghỉ ngơi của phòng hậu phẫu. Khu này cách phòng của Tiểu Bảo 1 tầng nên cũng không quá xa. Bây giờ đã là 4 giờ chiều. Bà chủ tịch đã không còn ở đây, mấy người thuộc hạ của bà ấy lúc trước đi cùng cũng đã về bớt chỉ còn lại hai người đang đứng trước cửa canh gác. Vừa thấy Tử Yên đi đến họ liền cúi đầu trịnh trọng chào cô.
“Các người chưa đi sao?” Tử Yên thấy hơi lạ nên hỏi.
“Dạ! Bà chủ tịch dặn chúng tôi ở lại để tiện nghe cô sai bảo ạ”
Một người trong bọn họ nói, giọng điệu rất cung kính. Vừa mới lúc trước đây thôi Tử Yên và họ là hai chiến tuyến đối đầu. Thế mà bây giờ đã thay đổi hoàn toàn thái độ rồi.
“Tôi tưởng các anh đứng đây ngăn cản không cho tôi vào thăm anh ấy chứ?”
“Dạ chúng tôi đâu dám ạ. Xin cô thứ lỗi cho mọi việc trước đây chúng tôi đã làm. Chúng tôi quả thật là có mắt không tròng”
Tử Yên thấy mặt hai người đàn ông này lúc trước hung tợn dữ dằn là thế mà bây giờ đứng trước mặt cô lại tỏ ra run sợ, mặt tái xanh, đầu lúc nào cũng cúi thấp sẵn sàng chịu tội. Cô thật ra cũng hiểu bọn họ cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh của chủ nhân mà thôi.
“Thôi được rồi, tôi không trách các anh. Cũng mệt rồi, không cần đứng mãi như vậy, ngồi xuống đó nghỉ ngơi chút đi. Có gì cần tôi sẽ gọi”
Tử Yên vừa nói vừa chỉ vào hàng ghế trước phòng, ý nói họ hãy ngồi xuống không cần phải tỏ ra cung kính đứng mãi ở đây. Là con người cả, ai cũng phải mệt. Từ đêm qua đến giờ, bọn họ cũng chắc chẳng nhàn nhã gì.
Tử Yên mở cửa đi vào phòng. Tử Sâm nằm bất động trên giường, toàn thân trên được băng gạc trắng toát. Vai phải hở một nửa. Mũi đã tháo ống thở oxy. Gương mặt anh tuấn kia suýt chút nữa là cô đã không còn gặp lại nữa rồi. Mạng sống con người cũng thật mỏng manh quá! Gần nhau trong gang tấc mà cũng chỉ một khoảnh khắc thôi cũng có thể cách xa ngàn trùng.
Tử Yên ngồi xuống bên cạnh giường, cầm bàn tay ấm áp của Tử Sâm áp vào má, cảm nhận hơi ấm vẫn còn truyền qua tay sang cơ thể mình. Mạch máu nơi cổ tay vẫn đập đều đều, Tử Yên cảm nhận rất rõ sự sống của Tử Sâm vẫn sôi sục mãnh liệt. “Thật may anh vẫn còn ở đây với mẹ con em”
Tử Yên nhắm mắt lại để cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay của anh. Phải thật sự nhìn thấy, được chạm vào, phải kề sát nhau bao lâu cô cũng cảm thấy chưa đủ. Thời gian quen nhau đã 6 năm nhưng thời gian được ở gần nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thực sự cô rất sợ mỗi lần hai người ở gần nhau một lúc là ngày mai lại sẽ cách xa nhau. Bây giờ người đàn ông của cô đang nằm đó, ở đây, thật gần, cô chỉ muốn níu giữ mãi cánh tay anh ta, không muốn rời xa một chút nào cả.