Tử Sâm chần chừ một lúc không nói gì, phía bên kia Giang Thanh
càng sốt ruột liền nói “Tử Sâm, có phải cậu đang đi cùng Tử Yên?”
“Không có! Tử Yên bí mật không cho tôi biết”
“Vậy giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang theo dấu cô ấy”
“Cho tôi địa chỉ của cậu”
“Không được”
“Tôi muốn hỗ trợ cô ấy”
“Không cần anh phải hỗ trợ. Một mình tôi là đủ rồi”
“Cậu nghĩ đi, thêm một người có phải là hơn không”
“Thật sự không cần”
Tử Sâm không muốn để Giang Thanh đi theo mình và Tử Yên bởi anh
biết người bắt cóc Tiểu Bảo là mẹ mình. Có thêm người ngoài chỉ càng thêm rắc
rối. Hơn nữa, anh cũng tự tin nghĩ rằng một mình mình cũng có thể cứu thoát
Tiểu Bảo từ tay bà ấy.
Giang Thanh sốt ruột đang định nói tiếp thì bỗng nghe tiếng tút
tút trong điện thoại. Tử Sâm đã cúp máy. Anh ta thật sự không muốn mình đi cùng.
Giang Thanh vội vàng lấy điện thoại ra định vị. Cũng may máy điện
thoại của Tử Sâm chỉ cúp máy chứ không tắt nguồn. Tử Sâm cũng không nghĩ đến
tình huống này nên mặc kệ không để ý đến Giang Thanh nữa.
Tử Yên đi vòng vèo hơn 30 phút đồng hồ cuối cùng cũng đi đến một
bãi đất vắng. Nơi này là một cánh đồng hoang rất vắng người. Có một ngôi nhà
hoang cũ kĩ. Tử Yên nhìn xung quanh không thấy bóng người nào cả. Cô liền bật
nguồn điện thoại lên gọi thử thì ngay lập tức có một người đàn ông đi ra từ
ngôi nhà hoang đứng đó giơ tay ra hiệu cho Tử Yên lại gần ngôi nhà hoang.
Đỗ xe trước cổng ngôi nhà, Tử Yên liền xuống xe đi theo chân người
đàn ông lạ vào bên trong. Đi qua hai bức tường đổ nát thì vào trong.
“Mẹ”
Tiểu Bảo vừa trông thấy bóng dáng Tử Yên liền kêu lớn.
“Bịt miệng nó lại”
Tình Nhi đứng bên cạnh bà chủ tịch cau mày ra lệnh cho tên thuộc
hạ đang đứng bên cạnh giữ Tiểu Bảo. Tên này liền thô bạo lấy một cái giẻ nhét
vào miệng đứa trẻ tội nghiệp khiến nó càng giãy dụa, nước mắt trào ra không lên
tiếng được.
Tử Yên thoáng nghe thấy tiếng con trai mình liền hướng theo tiếng
gọi nhìn về. Từ đằng xa là nhóm người đang đứng chờ sẵn. Tiểu Bảo đang giãy dụa
nhìn về phía cô. Miệng bị nhét một miếng vải đen. Tên thuộc hạ đang bế nó ngang
bụng, ngăn không cho Tiểu Bão kêu la giãy dụa.
“Tiểu Bảo” Tử Yên liền lao về phía con trai mình, mắt không nhìn
thấy các chướng ngại đằng trước mặt là những viên gạch, đá nham nhở đổ lát
ngáng đường. Hai chân luýnh quýnh bị va phải một tảng đá to, mất đà ngã nhào về
phía trước mặt.Đầu cô bị đập vào một viên gạch cạnh sắt khiến trán cô bị xước
một mảng lớn, máu chảy xuống cả hai bên gò má. Mùi máu tanh xộc lên mũi, chảy
xuống miệng cũng không khiến Tử Yên cảm thấy đau đớn. Cô lập tức bất dậy chạy
về phía Tiểu Bảo.
“Giữ cô ta lại”
Bà chủ tịch đang ngồi trên một cái ghế. Bên cạnh là Tình Nhi đang
nhìn cô có vẻ thỏa mãn. Xung quanh là một đám thuộc hạ mặt mày dữ tợn mặc toàn
đồ đen đanh hằm hằm nhìn cô. Chỉ cần nhìn thấy lực lượng này thôi là biết chắc
Tử Yên không thể nào thoát được khỏi tay bà ta rồi. Hai tên thuộc hạ đứng gần
Tử Yên nhất liền đi lại phía cô túm lấy hai tay cô bắt cô dừng lại ngay trước
mặt bà ta.
Tình Nhi đứng bên cạnh bà chủ tịch nhếch mép cười “Xem ra cô rất
đúng giờ, rất biết nghe lời. Giá mà mọi việc khác cô đều ngoan ngoãn như thế
này thì đâu đến nỗi làm khó cả hai chúng ta”
Tử Yên không thèm nhìn Tình Nhi, chằm chằm nhìn về phía bà chủ
tịch.
“Bà muốn gì mới thả con trai tôi?”
Bà chủ tịch tai vẫn nghe Tử Yên nói nhưng mắt lại hướng về phía
Tiểu Bảo đang ra sức vùng vẫy giả vờ tỏ ra tội nghiệp cho đứa trẻ “Thật tôi
không muốn lợi dụng một đứa trẻ như thế này để đạt mục đích của mình. Chỉ trách
mẹ nó không biết nghe lời. Nếu cô có thể ngoan ngoãn sớm hơn có phải con trai
cô đỡ khổ hơn không?”
“Rốt cuộc là bà muốn gì?” Tử Yên bắt đầu cáu gắt. Nhìn đứa con
trai dứt ruột của mình đang giãy dụa la hét, miệng bị bịt giẻ đau đớn đến sung cả
miệng, cô chỉ hận không thể lao đến xé xác những người đang hành hạ con cô,
giành lấy đứa trẻ từ bọn người dã tâm đó.
Bà chủ tịch dường như muốn khiêu khích Tử Yên. Cô càng tỏ ra sốt
ruột lo lắng thì bà ta càng tỏ ra chậm rãi, trái ngược với tâm trạng của của cô.
“Rất đơn giản. Chỉ cần cô nghe lời tôi cam kết không được gặp lại
Tử Sâm. Chuyện này chắc không làm khó cô chứ?”
Bà chủ tịch cười nhạt, ánh mắt tàn nhẫn ném về phía Tiểu Bảo như
đang ngầm nhắc nhở cô phải cân nhắc cho kỹ về quyết định của mình.
Tử Yên nhắm mắt, hít thở một hơi thật dài, nước mắt chảy trộn lẫn
với máu tươi nhòe lan khắp gương mặt.
“Tôi đồng ý” Lời nói cất lên như xé tận tâm can cô, trái tim tan
nát. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi không đồng ý” Một tiếng nói đàn ông cất lên từ phía bờ tường
đổ nát. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng có tiếng nói. Tử Sâm hiên ngang bước
vào, gương mặt anh tuấn, môi mỏng kiên nghị, ánh mắt căm giận nhìn về phía bà
chủ tịch. Phong thái này thực sự khiến người ta bị hù dọa.
“Con…Tử Sâm…sao lại đến đây?”
Miệng bà chủ tịch mấp máy như vừa bị phát hiện ra chuyện xấu. Ngay
cả Tình Nhi đang đứng bên cạnh bà ta cũng run run, mặt tái mét lùi lại vài bước.
“Nếu tôi không đến đây thì làm sao có thể biết được những việc làm
xấu xa của bà”
Tử Sâm hừ lạnh một tiếng, rồi cúi xuống đỡ Tử Yên đứng dậy.