Tử Yên dùng dằng đấu tranh tư tưởng mãi cuối cùng cũng quyết định sẽ ra về, để Tử Sâm ngủ lại một mình. Ngày mai tỉnh dậy anh ta sẽ tự biết mà về nhà. Cô kéo tấm chăn mỏng đắp lại lên ngực Tử Sâm rồi từ từ đứng dậy.
"Đừng đi" bàn tay Tử Sâm bất ngờ túm lấy tay cô gọi khẽ, mắt vẫn nhắm nghiền.
Tử Yên thoáng chút giật mình nhưng nhìn lại thấy mắt Tử Sâm cô cứ nghĩ anh ta đang mơ sảng nên nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.
"Huỵch"
Tử Yên bất ngờ bị Tử Sâm kéo giật lại ngã đè lên cơ thể anh.
"Xin em đấy! Đừng đi! Hãy ở lại với tôi đêm nay" Tử Sâm thì thầm vào tai cô. Tử Yên hoảng hốt cố hết sức mình bật dậy nhưng không thể được. Hai tay của Tử Sâm đã ép chặt eo cô lên cơ thể mình.
"Tử Yên! Tôi thích em"
Giọng nói thì thầm của Tử Sâm khiến trái tim cô thổn thức. Anh ta đang tỏ tình với mình sao? Làm sao có thể? anh ta là đang say mà! Người nói của người say thì không thể tin được. Tử Yên bị lời nói của Tử Sâm khiến cho rung động rồi nhưng cô cố tìm cớ để chống đối lại trái tim mình. Cô cố hết sức chống tay lên ngực anh để nhổm dậy. Tử Sâm liền buông tay mình ra, Tử Yên mungwf rỡ định ngồi dậy thì bất ngờ hai tay của Tử Sâm đã bắt lấy gương mặt cô áp sát vào mặt mình. Đôi mắt Tử Yên mở to nhìn vào anh. Tử Sâm cũng đang mở mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Anh tỉnh rồi? Anh không phải đã say rồi sao?"
"Không! Tôi không say rượu mà là say em" Nói xong Tử Sâm đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Anh...!"
Tử Yên không kịp nói được lời thứ hai nữa. Đôi môi mềm mại của cô đã bị môi anh quấn chặt. Hơi thở gấp gáp, Tử Yên cảm nhận rõ tiếng đập của trái tim anh. Vị ngọt của nụ hôn đầu đời đã khiến cô mê muội. Hai tay cô từ từ buông lỏng không còn chống cự nữa. Tử Sâm dường như cũng cảm nhận được liền buông tay tự cởi nốt những chiếc cúc còn lại trên chiếc áo sơ mi trắng bó sát của mình.
Một cơ thể rắn chắc hiện ra, khuôn ngực đầy đặn, nở nang áp chặt vào cơ thể Tử Yên. Cô cảm nhận rõ ràng hơi nóng đang lan tỏa khắp cơ thể mình. Y phục trên người cô cũng bỗng nên chật chội. Bàn tay cuồng nhiệt của anh đang lần mò vào cô. Sự bức bối tăng dần. Tử Yên khó chịu ưỡn người lên cùng với bàn tay đang lựa dưới lưng cô.
Chiếc khóa kéo trên máy cô từ từ tuột xuống. Làn da mềm mịn nõn nà của Tử Yên áp vào khuôn ngực đang muốn cháy lên của Tử Sâm. Hơi thở ngày càng gấp gáp. Bàn tay của Tử Sâm dò dẫm khắp cơ thể cô, đi đến đâu cô cảm giác như các xung điện thần kinh tỏa ra chỗ đó, từ từ.
"A..." Tử Yên bỗng kêu lớn. Tử Sâm đang từ từ tiến vào trong cô nhưng có vẻ như rất khó khăn thì phải.
"Đau sao?" Tử Sâm nói khẽ.
"Ừm" Tử Yên khẽ gật đầu.
"Là lần đầu?"
"Ừm" Tử Yên ngượng ngùng.
"Xin lỗi em!" Tử Sâm khựng lại một chút rồi nhẹ nhàng hôn lên cổ cô. Cảm giác dịu ngọt lại từ từ lan tỏa khắp cơ thể cô. Tử Yên thích dịu dàng như vậy. Cô cảm giác thật dễ chịu, nhắm mắt hưởng thụ.
"Ưm..."
Cơ thể Tử Yên bỗng co cứng lại, hai tay túm chặt vào Tử Sâm. Cơn đau như xé vào da thịt cô. Anh đã tiến vào trong cô rồi. Anh nhịp nhàng đưa đẩy từng chút một.
"Đã dễ chịu hơn chưa?"
"Ừm" Tử Yên khẽ cười nhìn anh gật đầu chẳng còn chút ngượng ngùng ban đầu nữa.
Sự hòa quyện của hai tâm hồn đồng điệu, sự va chạm hai cơ thể đang khát khao yêu đương khiến họ không còn khoảng cách. Họ hoàn toàn đã thuộc về nhau cả tâm hồn và thể xác.
***
Tia nắng ngoài cửa sổ hắt vào khiến Tử Sâm tỉnh dậy. Anh mở mắt nhưng có vẻ còn hơi chếnh choáng do dự âm của cơn say tối qua.
"Tử Yên!" Tử Sâm giật mình khi nhìn thấy Tử Yên đang nằm bên cạnh mình. Ngủ ngoan như một con mèo nhỏ, trên người cả hai đều không có một mảnh vải. Sau phút hoảng hốt anh mới lờ mờ nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.
"Anh..." Tử Yên bất chợt mở mắt thấy Tử Sâm đang nhìn mình chằm chằm hoảng hốt thu mình lại.
"Tử Yên! Tôi xin lỗi! Chuyện đêm qua... Tôi nhất định sẽ có trách nhiệm với em"
"Không cần... Chuyện này...là tôi cũng tự nguyện. Anh không cần phải áy náy có lỗi với tôi" Tử Yên cúi đầu ngượng ngùng. "Đêm qua chỉ có anh say. Tôi hoàn toàn là người tỉnh táo. Vì vậy nên..."
Tử Yên vội với lấy y phục của mình còn vương vãi trên giường rồi chạy vào nhà tắm. Tử Sâm thấy bộ dạng của cô có vẻ như không giống người bị ép buộc nên cũng không nặng nề lắm. Anh đứng dậy lật tấm chăn nên tìm quần áo của mình thì thấy một vệt máu đỏ tươi còn dính ở trên tấm nệm trắng tinh.
"Cô ấy vẫn còn là con gái"
Tử Sâm lặng người một lúc, anh mặc vội chiếc quần nhỏ rồi cầm quần áo ra chỗ phòng tắm chờ sẵn.
Tử Yên tắm gội xong xuôi, mặc đồ chỉnh tề rồi bước ra ngoài đã gặp ngay Tử Sâm trước cửa.
"Tôi về trước đây" Cô cúi đầu chào Tử Sâm, vẫn còn ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tử Yên"
Tử Sâm bất ngờ túm lấy tay cô kéo lại.
"Nếu em không chê, tôi muốn được cầu hôn em"
Câu nói của Tử Sâm khiến Tử Yên hết sức sửng sốt.