Vào buổi tối trước ngày nhập học, Phương Ly đang chuẩn bị sách vở thì nhận được điện thoại của Phương Du
- Đem ví trên bàn tao đến quán bar MT trên đường X, cấm mày nói chuyện này cho ai biết.
Phương Ly đành phải khoác thêm một lớp áo rồi ra ngoài đứng đợi xe bus.
Đây là lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này.
Thật không thể tin nổi, không khí tràn ngập mùi rượu cay nồng và khói thuốc hòa lẫn vào nhau, chỉ đứng một chút đã cảm thấy khó thở. Âm nhạc ầm ầm đinh tai nhức óc, ánh sáng thì mờ ảo chập choạng khó chịu. Còn có rất nhiều trai gái đang lắc lư theo điệu nhạc, ăn mặc hở hang trông phản cảm vô cùng.
Giống như đang lạc vào một thế giới khác, không xong, cô nghĩ mình phải mau chóng tìm được Phương Du rồi ra khỏi nơi này ngay lập tức.
Luồn lách giữa rừng người một hồi đến lúc nhạc tắt mới phát hiện tiểu thư quý hóa của cô ăn mặc, tóc tai và trang điểm vô cùng lòe loẹt ngồi cùng ba thanh niên khác trên cùng một bàn để uống rượu. Trông họ chẳng giống người đàng hoàng lắm.
Phương Ly miễn cưỡng bước tới phía họ đang ngồi.
- Ví của cô đây. - Phương Ly cầm ví đặt xuống bàn ngay tầm với của Phương Du
- Có nói ai biết không?
- Không có.
Lão gia hôm nay lại có việc không về nhà. Nghĩ đến ông, cô thấy xót xa thay, kiếm tiền bên ngoài để con gái mình xài vào những dịp này.
- Đẹp quá, em gái bao nhiêu tuổi rồi?
Một thanh niên nhìn Phương Ly không chớp mắt, cô mang vẻ đẹp giản dị, ngây thơ thuần khiết khác hẳn những cô gái vào đây tìm thú vui khiến hắn ngơ ngẩng một hồi.
- Bị đui à, nhìn làm sao mà thấy con nhỏ quê mùa này đẹp, nó chỉ là người ở mà thôi. - Phương Du tức tối khi có người khen Phương Ly đẹp trước mặt cô ta
- Nhà cậu đúng đẳng cấp, nhà đẹp đến người ở cũng đẹp thế này. - Thanh niên tóc vàng hoe khác giở giọng cợt nhã
- Là con nhỏ do ba mình nhặt từ ngoài đường về…nếu cậu không sợ hôi thì cứ quen nó đi.
- Hahaha. - Cả đám cười rộ lên chế nhạo cô
Phương Ly cứ lờ đi như không nghe thấy gì cả, bọn họ chỉ là đang nói nhảm thôi mà.
- Tôi đi được rồi chứ? - Phương Ly hỏi nhưng chưa đợi trả lời đã quay lưng đi
- Tao có nói là cho mày đi không? - Phương Du hầm hầm đứng dậy giật lấy vai cô quay ngược trở lại về phía mình. - Ở lại tiếp rượu cho bạn tao đi.
- Cô điên sao? Tôi không làm đâu.
Phương Du một mặt giữ chặt không cho cô đi, đằng khác liếc mắt cho hai thanh niên chung bàn giữ cô lại.
Phương Ly hoàn toàn bị khống chế, bây giờ có muốn chạy cũng không được, sức của một cô gái làm sao đọ nổi với hai tên lực lưỡng thế này.
- Du Du lát nó say cho nó đi với mình nhé. - Một thanh niên nháy mắt
Phương Du cầm ly rượu khoái chí tiến đến. Phương Ly ra sức vùng vẫy hai chân, cuối cùng đá trúng người cô ta làm ly rượu trên tay bị đổ ngược trở lại vào chiếc váy mà cô ta yêu thích nhất.
Phương Du vừa dùng tay lau chất lỏng màu đỏ vừa lồng lộn
- Để xem mày thắng hay là tao thắng!
Phương Du xông thẳng đến định chế rượu vào miệng cô lần nữa nhưng chưa kịp làm gì thì đột nhiên một tiếng la thất thanh từ đâu cất lên
- Công an...công an tới rồi…chạy mau đi.
Mọi người nghe xong đồng loạt kiếm đường bỏ chạy, Phương Du cùng hai tên lúc nãy không màng đến cô nữa mà cũng chỉ lo chạy.
Nên xem đây là may mắn hay xui xẻo đây, bởi vì xung quanh cô tứ phía chỉ toàn người với người trong không gian chật ních, khung cảnh hỗn loạn khiến cô thật sự không thể nào xác định được lối ra ở đâu nữa.
Phương Ly cố gắng giữ cho cơ thể mình trụ vững để theo hiệu ứng bầy đàn, nhưng bất ngờ bị người phía sau đụng phải, suýt ngã xuống. May mắn thay là cô kịp tóm lấy một cánh tay để lấy thế đứng dậy.
- Bỏ ra. - Người đó cất tiếng nhưng bị âm thanh ồn ào che khuất
Ánh đèn mập mờ chớp nháy thật chóa mắt, cô không nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ biết đó là một người con trai.
Người thanh niên dùng cánh tay còn lại gạt lấy tay cô, nhưng lại bị cô kiên quyết giữ chặt không buông anh ta hết cách đành phải dẫn cô theo.
Hai người cùng nhau đến công viên gần đó mới dừng lại, nơi có ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi.
Bây giờ cô mới có dịp nhìn kĩ hơn, người con trai đứng trước mặt, không còn biết dùng từ nào để diễn tả, không phải đẹp mà phải gọi là quá đẹp, ngũ quan cân đối, đường nét trên khuôn mặt đều quá đỗi hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không thực. Đôi mắt sâu thăm thẳm toát lên sự lạnh lẽo cùng cô độc vô cùng.
Dưới thứ ánh sáng lờ mờ nửa sáng nửa tối đã đẹp như vậy rồi, nếu như là ban ngày thì không biết là như thế nào nữa.
Đặc biệt là anh nhìn cô nhưng lại mang đến cảm giác anh nhìn vào khoảng không trước mặt, cô vốn không tồn tại.
- Còn không buông.
Giọng nói lạnh buốt đưa cô về với hiện thực, vội vã thả bàn tay đang nắm chặt cánh tay rắn chắc của anh ra.
- Cảm ơn anh đã cứu tôi.
Người thanh niên quét qua người cô bằng ánh mắt sắc lạnh, sau vài giây liền cất tiếng
- Không cần cảm ơn.
- Anh thật tốt quá. Thế tôi đi nhé. - Cô cười rạng rỡ đưa tay lên định tạm biệt thì…
- Đứng yên.
- Hả. Để làm gì? - Cô ngơ ngác
- Trả ơn. - Anh nói hai từ cụt lủn
Nghe lời người này đứng yên một chỗ là quyết định ngu ngốc nhất của đời cô.
Vài giây sau nhìn lại thì cô và anh đã bị bao quanh một đám người mặt mày hung tợn, tình huống này sao giống hệt như phim xã hội đen trả thù vậy.
Chưa kịp suy nghĩ xem chuyện gì xảy đã bị bọn họ “áp giải” đi
“Khoan đã, tôi và người này không có liên hệ gì với nhau, tôi không quen anh ta cũng không biết anh ta đã nợ các người cái gì nhưng tôi là vô can mà, làm ơn tin tôi đi”
Thật ra đó là những điều cô muốn nói nhưng vừa hít một hơi chưa kịp mở miệng thì đã bị người thanh niên chặn lại
- Muốn sống thì im lặng đi.
Vậy là cô không thể nói gì thêm được nữa‼
Bọn chúng đưa cô và anh một quán bar khác, tiếp theo là lên lầu rồi vào một căn phòng.
Người bên cạnh lãnh đạm đi đến ghế sofa ngồi xuống, cô cũng lẽo đẽo đi theo và ngồi cạnh anh. Ai nấy đều nhìn cô bằng một ánh mắt rất dò xét rất kì lạ, chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô rồi quay sang nói thầm với nhau.
- Anh thiếu tiền xã hội đen à? - Phương Ly run sợ quay sang hỏi
- Muốn về nhà không? - Trái ngược với cô anh hoàn toàn bình thản
Phương Ly gật đầu lia lịa. Tên này hỏi bằng thừa.
- Lát nữa dù tôi hay họ nói gì chỉ cần gật đầu nói “phải” là được rồi. - Người đó lại mở miệng
- Có thật không vậy, anh đừng có gạt tôi nha. - Cô hơi hoài nghi
- Không tin? Thế thì cô ở lại đây luôn đi. - Anh ta lạnh lẽo nói
- Nhưng vì anh tôi mới ở đây mà, anh vô trách nhiệm vậy sao?
Dù sao ngồi trên cùng một con thuyền, chỉ còn cách tin vào con người mới quen này mà thôi. Cô thề như cô không thể toàn mạng ra khỏi đây thì tôi sẽ làm oan hồn nguyền rủa anh suốt đời.
Căn phòng nhỏ đếm chừng hai mươi mấy người, người nào cũng trông diện mạo cũng có vẻ hơi đáng sợ, nhưng người ngồi kế bên cạnh cô sao trông anh ta một chút lo lắng cũng không có, gương mặt còn lạnh lùng hơn bọn họ nữa.
Cuối cùng thì nhân vật quan trọng cũng đến, cửa mở ra, một người thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi cùng cô gái trẻ chắc trạc tuổi cô bước vào.
Đặc biệt cô gái cứ nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống người ngồi cạnh cô.
- Đại ca. - Tất cả cúi chào
Đại ca sao? Có phải giống như mấy tên mặc đồ đen trong phim Hồng Kông không?
- Em gái này sao run quá vậy, khó chịu chỗ nào à? - Đại ca nhìn qua phía cô hỏi
- Không, nước…à tôi muốn uống nước. - Cô không biết nói sao, tùy tiện đưa ra một lý do
- Tự nhiên.
Phương Ly với tay rót nước trên bàn vào ly. Hóa ra đại ca xã hội đen cũng không đáng sợ đến mức như cô thường thấy trên tivi.
- Cô bé này là…? - Đại ca đó quay sang nói với anh
- Bạn gái em.
Phụt…
Cô sốc tới nỗi phun hết nước trong miệng ra ngoài, xin lỗi cho hành động khiếm nhã trước bao nhiêu người nhưng cô vừa mới nghe gì thế này...
Những người xung quanh còn sốc hơn cô, ai nấy nều há hốc mồm.
Người bên cạnh lấy miếng khăn giấy trên bàn đưa ra trước mặt cô và kèm theo đúng một chữ ”lau”, vậy mà trong mắt họ đây là hành động tình tứ của hai kẻ đang yêu nhau.
- Con nhỏ này mà là bạn gái của anh á, mặt mũi và thân hình cũng chẳng bằng em, còn cái bộ dạng quê mùa nữa chứ. - Cô gái trẻ đi với vị đại ca tức tối lên tiếng
Phương Ly cô đã làm gì sai, tự dưng lại bị đưa đến đây cho người ta lăng nhục như vậy hả trời.
- Em đúng là bạn gái của nó sao? - Vị đại ca ra đưa tay ra lệnh cho cô gái yên lặng rồi nhìn cô hỏi
Phương Ly hít thở sâu thu hết can đảm để lên tiếng theo kịch bản
- Dạ phải.
- Thế hai đứa quen nhau bao lâu rồi? - Vị đại ca hơi cười
- Hai năm. - Người ngồi bên cạnh cất giọng chẳng mang cảm xúc gì
Cô chỉ muốn nói, thật ra là 20 phút.
- Có đúng là hai đứa quen nhau không? - Vị đại ca hoài nghi hỏi tiếp
- Phải đó đại ca, chính mắt em nhìn thấy lúc nãy khi chạy khỏi quán bar, hai anh chị ấy nắm tay nhau chặt lắm, đến khi chạy ra ngoài vẫn lưu luyến nhìn nhau một hồi mới buông ra. - Một tên đàn em hào hứng kể lại
- Phương Ly:"…"
- Thế ai theo đuổi ai trước, kể ra nghe thử đi. - Vị đại ca có vẻ hứng thú
Cô nhìn sang phía anh cầu cứu, thấy anh cũng chau mày, bởi vì anh chưa suy nghĩ kịch bản đến đoạn này.
Tới nước này rồi, chết thì chết.
- Là anh ấy yêu thầm em trước, suốt ngày cứ đi theo em, chờ em ở cổng trường, cuối tuần chờ chở em đi chơi, các dịp lễ đều tặng quà, còn mua quà cho người nhà của em, cuối cùng em bị tấm lòng thành ấy làm cho cảm động nên gật đầu đồng ý làm bạn gái anh ấy.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau một hồi…Hahaha....sau đó lại là một tràng cười kéo dài, hết thảy đồng loạt cười nghiêng ngã
- Cô…mới nói cái gì? - Người ngồi bên cạnh liếc nhìn cô nói bằng chất giọng rất nhỏ nhưng làm cô cảm thấy có dòng điện chạy chạy sóng lưng, nhất thời không cử động được, có gì đó rất đáng sợ
Hồi đầu chỉ kêu cô gái này gật đầu và nói phải thôi, rất đơn giản, nào ngờ khả năng bịa chuyện của cô ta lại quá mức tưởng tượng như vậy.
Tốt nhất là sau này ra ngoài đừng để anh gặp lại nữa.
- Làm gì mà có chuyện đó được chứ.. cô ta nói như vậy các người cũng tin hả? - Cô gái ngồi cạnh vị đại ca tức tối
- Nhưng mà Lâm Đại Nhân đâu có phản bác, đại tẩu em ngưỡng mộ chị lắm. - Một tên trong đám nói
Giờ cô mới biết hóa ra người này tên là Lâm Đại Nhân, cái tên cũng khí phách thật. Và anh ta là cùng một hội với đám người này. Hừ, khi nãy cô lo thừa rồi.
Thấy anh không phản ứng vị đại ca cười cười ha hả nói tiếp
- Em có bạn gái đẹp thế này hèn gì phải kè kè bảo vệ chứ không muốn theo bọn anh mở rộng địa bàn nữa, vậy thì hôm nay ở lại đây uống với tụi anh xem như tiệc chia tay nhé.
- Vậy cũng được ạ. - Anh nói
Khoan, ăn uống gì thì mặc các người, nhưng cô thì sao? 10 giờ biệt thự Phương Gia sẽ đóng cửa.
Phương Ly thu hết can đảm đứng dậy
- Giờ này cũng trễ rồi, xin phép mọi người tôi được về trước.
Vị đại ca sững sốt nhìn cô
- Em gái không lầm chứ, mới 8 giờ mà, lát nữa xong để bạn trai em đưa về, trễ quá thì hai đứa ở lại chỗ anh cũng được.
Cái, cái gì đang diễn ra thế này???
Phương Ly liếc nhìn ra ngoài cửa còn có người đứng canh chừng, ruồi cũng bay không lọt…huhu…
Tiếp theo đó bọn họ bàn luận việc trên trời dưới đất gì đó, cô thì cứ liên tục nhìn đồng hồ…9 giờ rồi.
“OÁP”
Dù hơi mất mặt nhưng công nhận tiếng ngáp của cô có sức công phá thật, ít nhất thì người ngồi bên cạnh cũng có tí phản ứng
- Về thôi.
Anh ta đứng dậy chào mọi người rồi đi thẳng về hướng cửa và cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến cô, sau cùng mới nhớ ra là màn kịch vẫn chưa kết thúc nên mới ngoảnh đầu trở lại.
- Theo tôi. - Anh ra lệnh như kiểu áp giải phạm nhân
Chẳng hiểu bọn họ thế nào mà lại tin vào câu chuyện tình yêu hoang đường này được không biết.
Vừa bước ra khỏi quán là anh bỏ đi một mạch, nhanh đến mức cô phải chạy theo gọi to
- Anh gì ơi.
- "…" - Đối phương không phản ứng
- Anh tên Lâm Đại Nhân phải không?
- "…" - Không có âm thanh nào trả lời cô
Cô hết cách đành chạy thật nhanh đến chặn đầu anh
- Tôi muốn hỏi từ nay họ sẽ không….
Chưa dứt lời bàn tay của người đối diện nắm lấy cánh tay cô kéo cô về phía mình, cô bị bất ngờ mất thăng bằng nên suýt ngã nhào vào người anh.
- Anh…anh làm gì? - Cô trợn mắt đưa tay định đẩy ra thì một giọng nói cứng rắn vang lên
- Nếu không muốn bọn sau lưng tôi cùng cô về tới nhà thì đứng yên đó.
Phương Ly hơi nghiêng đầu, hốt hoảng nhận ra vài tên trong đám người khi nãy đang đứng đó quan sát. Họ định theo cô về nhà sao? Xong rồi.
- Nhón chân lên. - Giọng nói lạnh lùng lại vang lên
- Tự dưng đang yên đang lành, nhón chân làm gì? - Cô ngơ ngác
- Bảo sao thì làm vậy đi. - Ngữ điệu lạnh tanh khó chịu khiến cô rùng mình.
Đôi chân vừa mới nhón cao hơn một chút khuôn mặt không tì vết của người đối diện liền kề sát khiến cô giật nảy mình
- Hả, anh…
- Im lặng, nhìn thẳng, giữ nguyên tư thế. Tôi mà làm thật thì đừng có trách. - Lần này là một câu đe dọa
Tại sao với lời người này nói cô lại răm rắp nghe theo như vậy?
Mà khoan đã…tư thế này quen lắm, chẳng phải giống...!!!
Sau đó cô mới hiểu anh ta đang đánh lạc hướng, ở góc độ này khiến bọn đó nghĩ cả hai đang hôn nhau chờ không được nên đành rời khỏi. Thứ hai là không nghi ngờ thêm về chuyện người yêu. Thứ ba, bắt cô nhón chân trước chẳng phải giống cô chủ động.
Người này từ đâu chui ra vậy? Tính toán hay thật đấy!
Có điều đối diện với gương mặt hoàn mỹ, chiếc mũi cao cùng đôi mắt sáng bừng giữa màn đêm ở khoảng cách sít sao thế này khiến trái tim cô cứ không chịu nghe lời, liên tục nhảy múa trong lồng ngực.
Từng đợt xấu hổ ùa về làm hai má cô đỏ bừng, cả người run lên như có dòng điện chạy qua, lại lo lắng anh ta sẽ làm thật nên cánh tay bị giữ chặt siết lại thành nấm đấm.
Đám người phía kia trợn mắt kinh ngạc không dám nhìn màn này rồi đập vai nhau rời khỏi.
- Bọn họ đi rồi đi rồi. - Phương Ly mừng rỡ quýnh quáng la lên thì người đối diện cũng thả tay. Cô đưa tay vuốt ngực, tim suýt nữa vỡ ra rồi
- Bao nhiêu tuổi rồi? - Người đó đột nhiên lại hỏi
- Tôi hả, mười sáu. - Cô thật thà trả lời
- Trẻ con đến thân hình chưa phát triển thì lo mà học hành, đừng có mà học đòi người khác đi bar, có đi thì cũng đừng có mà trưng ra bộ dạng quê mùa như vậy. - Lời nói vừa giễu cợt vừa răn đe
Trẻ con??? Chưa phát triển??? Quê mùa???
- Anh…anh nói ai thế? Còn nữa, tôi không phải là học đòi người khác, tôi…
Tin…tin…
Có tiếng còi xe vang lên phía sau, một chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng đang đậu lại. Một thanh niên đeo kính gọng đen đi xuống mở cửa xe, nhìn người trước mặt cô rồi hơi cúi người, cô đoán là tài xế.
Tên này chắc là người có tiền rồi, tại sao giàu có như vậy lại đi làm lưu manh?
Anh ta bỏ lại mình cô giữa màn đêm lạnh lẽo bước lên xe và phi thẳng, không thèm nhìn lại lấy một lần.
Tài xế còn lịch sự hơn anh ta gấp ngàn lần, gập người chào cô rồi mới lên xe phóng đi.
Tối hôm đó Phương Ly phải đi bộ đến sưng cả chân mới về được đến nhà vì giờ này không còn tuyến xe bus nào nữa, còn bị bà quản gia mắng cho một trận mới được lên phòng ngủ.
Tất cả cũng tại cái tên xui xẻo khi nãy, Lâm Đại Nhân gì chứ, Lâm Tiểu Nhân thì đúng hơn.
Quên hết đi, quên hết đi, ngày mai là ngày nhập học.