"Sao tôi dám nói bậy chứ! Mấy tháng trước cô Cảnh được tài xế đưa đến biệt thự chúng ta, buổi tối hôm đó tôi nấu bữa khuya, lúc đưa lên lầu cho cô Cảnh và cậu Thần dùng bữa thì nghe thấy cậu Thần nói với cô Cảnh là muốn cô ấy chia tay với Thẩm Lương Niên…"
"Khụ khụ…"
"Cậu Thần…"
Một người giúp việc tinh mắt thấy Lương Thần đi vào nhà, vội xoay người lại cúi chào một cách cung kính.
Những người khác sợ tới mức vội vàng ngậm miệng, ai nấy đều cúi gằm đầu, không dám thở mạnh.
Bầu không khí trong phòng khách thoáng cái đã trở nên vô cùng áp lực.
Lương Thần hờ hững liếc nhìn mấy cô giúp việc, im lặng đứng trước mặt họ, cuối cùng tầm mắt dừng trên người cô giúp việc đã nói Cảnh Hảo Hảo là bạn gái của Thẩm Lương Niên.
Người giúp việc kia thấy được ánh mắt của Lương Thần, sợ tới mức chân run lên, sau đó mới cúi đầu ấp úng phân trần: "Cậu Thần… Tôi không có ý khác đâu. Tôi chỉ thấy tin tức về công ty Thiên Vinh nên nói mấy câu mà thôi…"
Lương Thần chỉ lẳng lặng nghe. Trên gương mặt anh tuấn ẩn chứa giận dữ, toát lên nét nguy hiểm dưới ánh sáng của chiếc đèn thủy tinh trong phòng khách.
Giọng nói của người giúp việc kia càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, âm thanh trở nên run rẩy càng làm nổi bật lên những lời biện giải đầy bất lực lúc trước, sau lại dứt khoát giữ im lặng, không dám lên tiếng nữa.
Trong phòng khách lặng im phăng phắc, Lương Thần cất tiếng hỏi: "Cô làm ở nhà này bao lâu rồi?"
"Hai… Hai năm ạ!"
"Hai năm?"
Lương Thần thờ ơ lặp lại.
Ngay sau đó, giọng anh bỗng trở nên vô cùng sắc lạnh: "Hai năm rồi mà cô không biết tính cách của tôi hay sao mà còn phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế?"
Giọng anh tuy không cao nhưng lại khiến những người trước mặt run bắn, không dám hé răng lấy một lời.
"Nếu cô còn tái phạm thì lập tức ra khỏi đây."
Lương Thần cảnh cáo. Dứt lời, anh lia mắt nhìn những người giúp việc trước mặt, nói tiếp: "Các cô cũng thế!"
"Vâng, thưa cậu Thần!"
Lương Thần xoay người, đi thẳng lên tầng trên. Mới đi được mấy bước, dường như nghĩ tới điều gì đó, anh chợt ngừng chân, không hề ngoảnh lại nói: "Trước mặt Cảnh Hảo Hảo, hãy giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận. Nếu để cô ấy biết công ty Thiên Vinh đã xảy ra chuyện thì các cô đợi mà xem!"
Nói xong, Lương Thần đi thẳng vào thang máy.
Lúc này, những người giúp việc trong phòng khách mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồi lâu sau có người khẽ run giọng: "Làm tôi sợ gần chết. Tôi còn tưởng lần này chúng ta sẽ bị cậu Thần đuổi cổ rồi!"
"Nếu là trước kia thì chắc chắn cậu Thần sẽ không tha cho chúng ta một cách nhẹ nhàng như thế đâu. Hôm nay, thoạt nhìn tâm trạng của cậu Thần cũng khá tốt đấy!"
"Chắc là vì cô Cảnh đã tỉnh lại ấy. Cô phải cảm ơn cô Cảnh đi, nếu cô Cảnh vẫn còn hôn mê thì cô chắc chắn sẽ không gánh chịu nổi hậu quả từ những lời mình vừa nói đâu…"
"Thật ra tôi vẫn cảm thấy, có lẽ trong tương lai cô Cảnh sẽ là bùa hộ mệnh của chúng ta đấy…"