Cảnh Hảo Hảo cầm ly rượu, yên lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi Thẩm Lương Niên khẽ bóp vai cô, cô mới hoàn hồn, vội vàng nâng ly nhưng đầu vẫn cúi thấp, không nhìn về phía Lương Thần.
Cô ngừng lại giây lát rồi mới ngẩng đầu, khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói: "Chào Tổng Giám đốc Lương."
Lương Thần vẫn chỉ ngồi yên trên ghế với vẻ thong dong điềm tĩnh, nhìn hai ly rượu của Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo đang giơ lên trước mặt, lại không hề có ý muốn nâng ly.
Cảnh Hảo Hảo nín thở đợi hồi lâu, vừa thoáng ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Lương Thần. Cô hốt hoảng quay đầu tránh né, lại thấy Thẩm Lương Niên đang nhìn Lương Thần với vẻ nghi hoặc.
Thẩm Lương Niên quả thật hơi bối rối đối với phản ứng này của Lương Thần. Anh và Lương Thần cũng là chỗ bạn bè thân thiết, thường xuyên giao thiệp qua lại nhưng đây là lần đầu tiên anh mời rượu mà người bạn này lại không nhận.
Cảnh Hảo Hảo thầm lo sợ, không biết Lương Thần định nói những gì. Hai chân cô càng lúc càng run rẩy, tim cũng nảy lên thình thịch như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào vì quá tải.
Đến khi đầu ngón tay cô sắp run lên cầm cập, Lương Thần mới hờ hững nhấc ly rượu trên bàn lên, thản nhiên uống cạn một hơi.
Khi Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo đang uống rượu, Lương Thần thờ ơ nói: "Tổng Giám đốc Thẩm, vừa rồi tôi đã quan sát rất kỹ, phát hiện rằng anh với cô Cảnh trông rất xứng đôi."
Vốn Thẩm Lương Niên còn đang khó hiểu vì sao ban nãy Lương Thần chần chừ mãi không chịu nâng ly thì nay câu nói này đã đủ khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh mỉm cười đặt ly rượu xuống, đáp: "Ôi chà, mới mấy tháng không gặp mà Tổng Giám đốc Lương đã biết cách khen ngợi người khác hơn trước rồi đấy!"
Trái lại, Cảnh Hảo Hảo đứng bên cạnh lại nhận ra vẻ mỉa mai từ trong câu nói của Lương Thần. Động tác nuốt xuống của cô hơi khựng lại một chút khiến bản thân tự bị sặc rượu.
Cô che cổ, cúi đầu, cố nhổ hết rượu ra ngoài nhưng cảm giác bỏng rát vì cồn rượu vẫn cứ lưu lại đầy trong cổ họng và khoang miệng.
Lương Thần cong môi nhìn Thẩm Lương Niên, cười nói: "Tổng Giám đốc Thẩm, bạn gái anh thật không nể mặt tôi chút nào, uống có mỗi ly rượu mà cũng nhổ hết ra thế kia."
Cảnh Hảo Hảo ngừng ho khan, ngẩng đầu lên khẽ nói với Lương Thần: "Xin lỗi Tổng Giám đốc Lương."
Thẩm Lương Niên vừa đưa cho cô một ly nước lọc, vừa tự rót cho mình một ly rượu: "Tổng Giám đốc Lương, tôi thay cô ấy mời lại anh ly khác."
"Không đâu, một ly của anh sao có thể so với một ly của cô ấy được chứ?"
Lương Thần thoải mái đáp bằng giọng bông đùa.
"Được rồi, tôi sẽ uống ba ly, coi như thay mặt cô ấy xin lỗi anh."
Thẩm Lương Niên nói rồi bưng ly rượu trên bàn lên uống cạn.
Lương Thần cũng không khách sáo, đợi Thẩm Lương Niên uống xong, tiếp tục rót đầy ly cho đối phương, nhàn nhã nhìn người ta uống xong, sau đó lại rót thêm ly nữa.
Sau khi uống liên tiếp ba ly rượu trắng, Thẩm Lương Niên cảm thấy bụng nóng hừng hực. Anh đặt ly rượu xuống, vừa định ngồi nghỉ một lúc, Lương Thần lại rót tiếp cho anh ly nữa rồi tự rót đầy cho bản thân. Lương Thần nâng ly lên, nói với Thẩm Lương Niên: "Tổng Giám đốc Thẩm, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, hôm nay tôi phải uống với anh thêm vài ly mới được."