Editor: Nguyetmai
Nghe anh nói vậy, Cảnh Hảo Hảo vô thức muốn buông tay, nhưng chỉ trong tích tắc thôi cô lại bướng bỉnh ôm chặt cánh tay anh.
Lương Thần tức giận giơ tay lên định xoa trán nhưng làm cô tưởng anh sắp đánh mình. Nơi này đông người như vậy, nếu anh thật sự tát mình thì…
Người cô bắt đầu run rẩy, sau đó cũng chẳng màng anh có giận tiếp hay không, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Hành động đột ngột này của cô khiến cho Lương Thần chao đảo.
Nhận thấy bầu không khí càng thêm khác thường, thế là mượn lúc vẫn còn men rượu, cô kiễng chân chặn môi anh lại. Nụ hôn của cô đến quá đột ngột khiến anh chỉ biết đứng đờ ra đấy, một lúc lâu sau anh mới hoàn hồn, đưa tay định kéo cánh tay cô xuống.
Đây là lần đầu tiên trong đời Cảnh Hảo Hảo lấy hết can đảm chủ động bám lấy và hôn một người đàn ông trước mặt bao nhiêu người như vậy. Thế nhưng, trong lòng cô lại sợ hãi nhiều hơn, sợ Lương Thần sẽ trở mặt cho cô một bạt tai, vì vậy khi phát hiện anh đang kéo tay mình ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là anh sẽ đánh mình nên cố hết sức cạy lưỡi anh ra và hôn anh như cách anh từng hôn cô.
Cảm nhận được cơ thể anh đang giãy giụa nên cô càng bất chấp ôm chặt lấy anh, thậm chí còn giơ cả hai chân lên kẹp chặt đùi anh, đề phòng anh dùng chân đá mình. Cả người cô giống như một con gấu Koala, treo hẳn lên người Lương Thần.
Anh chỉ biết đứng thừ người vì quá kinh ngạc. Cô chưa bao giờ chủ động hôn anh, đây là lần đầu tiên, thậm chí nếu không có hương nước hoa thơm mát quen thuộc xen lẫn mùi rượu thỉnh thoảng từ sau lưng cô bay đến, anh sẽ nghi ngờ người con gái đang chủ động nhiệt tình trong lòng mình hoàn toàn không phải là Cảnh Hảo Hảo.
Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với nụ hôn của cô, sự kiên trì trong anh hoàn toàn tan biến. Anh chỉ biết đứng ngây người hồi lâu, sau đó khóa chặt môi cô, chuyển bị động thành chủ động, mặc kệ bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào, trực tiếp giữ gáy cô để nụ hôn càng sâu hơn.
Mọi âm thanh bên tai Cảnh Hảo Hảo xa dần, không còn tiếng DJ ồn ào, cũng không còn tiếng cười nói ca hát nữa. Cả thế giới dường như chỉ còn lại cô với Lương Thần, bên tai cô toàn là tiếng thở nặng nề của anh, là âm thanh ngắt quãng mập mờ phát ra từ nụ hôn của cả hai khiến ai cũng đỏ mặt. Nụ hôn này kéo dài mãi đến khi cô cảm thấy sắp không thở nổi thì anh mới từ từ rời khỏi môi cô, thở hổn hển nhìn vào mắt cô.
Cô vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng, mắt mở thật to nhìn Lương Thần trong bộ dạng mờ mịt. Hai người cứ thế nhìn nhau cho đến khi xung quanh vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, Cảnh Hảo Hảo mới muộn màng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Trong tình huống cấp bách, vậy mà cô lại chủ động hôn Lương Thần? Hơn nữa lại còn chủ động trước mặt nhiều người như vậy?
Cô khẽ há miệng ra, chớp chớp mắt, sau đó giống như một chú nai nhỏ bị hoảng sợ, lập tức buông cổ Lương Thần ra theo bản năng.