Editor: Nguyetmai
Trong đêm đen, Thẩm Lương Niên mặc đồ bệnh nhân, khoác áo khoác, vẫy một chiếc taxi trước cổng bệnh viện rồi đi thẳng tới biệt thự giữa sườn núi của Lương Thần.
Lúc anh đến chỉ mới bốn giờ sáng, cả thế giới còn đang chìm trong bóng tối. Nhiệt độ giữa sườn núi hơi thấp, Thẩm Lương Niên đứng co ro trước cổng biệt thự, thỉnh thoảng lại giậm chân một cái.
Cả thế giới tĩnh lặng vô cùng, Thẩm Lương Niên lấy gói thuốc lá khỏi túi áo, châm một điếu. Cách màn khói thuốc lượn lờ, anh chợt nhớ đến ngày sinh nhật năm ngoái của mình. Khi ấy đang là giữa mùa đông giá rét, Cảnh Hảo Hảo vội vã từ trường quay trở về để chúc mừng sinh nhật anh, anh lại có cuộc họp đột xuất ở công ty, kéo dài suốt bốn tiếng ròng rã, trong khi di động bỏ quên trong văn phòng. Lúc họp xong, anh thấy màn hình điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ. Vừa nhấc máy, anh đã nghe giọng nói đầy tủi thân của Cảnh Hảo Hảo truyền đến từ đầu bên kia: "Lương Niên, em đứng chờ dưới nhà anh lâu lắm rồi. Em không có thẻ ra vào nên không vào trong tòa nhà được."
Anh vội lái xe về nhà, vừa tới nơi đã thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh và đôi tay lạnh cóng của cô, anh không khỏi đau lòng ôm siết cô vào lòng. Khi đó, người bị lạnh không phải anh, người phải đứng bốn tiếng cũng không phải anh nên anh đâu biết cảm giác ấy ra sao.
Đúng là vật đổi sao dời, nay, tới lượt anh đứng đây chờ cô. Bây giờ không phải mùa đông, tuy lạnh nhưng không quá buốt giá, thua xa thời tiết cắt da cắt thịt mà cô phải chịu trước đây, nhưng cũng đủ để anh biết rằng, hóa ra vì yêu anh, cô đã chịu nhiều thiệt thòi đến vậy.
***
Bảy giờ rưỡi sáng, khi Cảnh Hảo Hảo dần tỉnh giấc, Lương Thần đã không còn nằm cạnh cô, trong phòng tắm loáng thoáng truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Cảnh Hảo Hảo ôm chăn lăn hai vòng, đang định xuống giường lại nghe thấy tiếng chuông di động mình reo vang.
Di động vẫn là cái Lương Thần đã mua cho cô, tuy nó bị anh ném mạnh ra xa nhưng vẫn không hề hấn gì. Màn hình điện thoại hiển thị một dãy số lạ nhưng Cảnh Hảo Hảo chỉ nhìn sơ đã biết người gọi tới là ai. Cô hoảng hốt tới mức lập tức nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Tại sao Thẩm Lương Niên lại biết số điện thoại của cô?
Ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo đang suy nghĩ miên man, Thẩm Lương Niên lại gọi tới, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục tắt, Thẩm Lương Niên lại gọi tiếp… Hai bên giằng co qua lại một lúc lâu, mãi tới khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn lại, giọng nói của Lương Thần vang lên: "Hảo Hảo, có phải di động đang kêu không?"
"Không… Không phải!"
Cảnh Hảo Hảo vừa dứt lời, di động trong tay cô lại reo vang. Cô bối rối nhấn tắt máy nhưng không ngờ lại nhấn nhầm sang nghe máy.
Nghe thấy cô trả lời, tiếng nước trong phòng lại vang lên. Cảnh Hảo Hảo do dự một lát rồi mới kề điện thoại lên tai.
"Hảo Hảo."
Giọng Thẩm Lương Niên có vẻ rất mệt mỏi như truyền tới từ một nơi xa xăm cách chỗ cô muôn vàn sông núi.
Cảnh Hảo Hảo cầm di động, gần như nín thở. Cô cố trấn an mình hồi lâu, đầu dây bên kia cũng im lặng không nói thêm gì. Hai người cứ thế im lặng trong chốc lát, Thẩm Lương Niên lại lên tiếng trước: "Hảo Hảo, anh biết là em, đây là số điện thoại anh đã hỏi xin Phương Lộ."
Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói thêm gì. Hôm qua cô đến thăm anh, anh đang hôn mê, cô mới có thể gắng gượng giữ được bình tĩnh, nhưng nay, vừa nghe thấy giọng nói của anh, cô phát hiện cả người mình lại run bần bật từng cơn.
"Hảo Hảo, em không muốn nói cũng không sao. Em ra đây, chúng ta gặp mặt trò chuyện một lúc."