Editor: Nguyetmai
Lời này của Lương Thần khiến dì Lâm và tài xế đứng bên cạnh đồng loạt lùi một bước.
Sau đó, dì Lâm mới lấy hết can đảm giải thích: "Cậu Thần, tôi chỉ là…"
"Được rồi, hôm nay tôi không có thời gian nghe mấy người nói phét. Ra ngoài thì ra ngoài, tôi cũng không nói là Hảo Hảo không được bước chân ra khỏi cửa. Có người đi cùng cô ấy là được. Hai người về trước đi!"
Anh vẫy tay, nhìn về hướng Cảnh Hảo Hảo: "Em xuống dưới lấy xe với tôi!"
***
Lương Thần dẫn Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng tìm được đến phòng bao trong Túy Tiên Lâu. Nhân viên phục vụ gõ cửa, Tòng Dung ra mở ngay lập tức, ánh mắt anh ta thoáng chốc dán chặt lấy Cảnh Hảo Hảo.
Hôm nay khi ra ngoài, Cảnh Hảo Hảo vốn nghĩ chỉ đi cùng dì Lâm mua ít đồ nên cô ăn mặc rất tùy tiện nhưng Tòng Dung vẫn cứ dán mắt vào cô.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, anh ta chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt nhưng vẫn cảm nhận được khí chất xuất chúng và vẻ đẹp khó tả toát ra từ người con gái trước mặt.
Mãi lâu sau, Tòng Dung mới hoàn hồn, nhiệt tình tránh sang một bên: "Nhanh vào đi nào!"
Sau đó anh ta còn tự tay kéo ghế cho Cảnh Hảo Hảo: "Mời ngồi!"
Cô cúi đầu, nói một tiếng "Cảm ơn" rồi ngồi xuống.
Tòng Dung ngồi cạnh Lương Thần, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Cảnh Hảo Hảo, càng ngắm, anh ta lại càng thấy cô xinh đẹp, không nhịn được khen cô hết lời với Lương Thần: "Được đấy! A Thần, tôi đã coi thường cậu rồi. Chẳng trách bấy lâu nay cậu không chịu tìm bạn gái, hóa ra là không hợp mắt. Vừa tìm đã tìm được người đẹp tựa thiên tiên thế này!"
"Bây giờ tôi đã hiểu vì sao cậu phải bưng bít chuyện này kín kẽ đến không lọt nổi một ngọn gió, hóa ra là giấu người đẹp làm của riêng! Nhưng mà, nếu tôi có thể tìm được một người đẹp thế này, tôi chắc chắn sẽ không để hai vị ở nhà thúc giục, tôi sẽ cam tâm tình nguyện bước chân vào nấm mồ hôn nhân. Tôi cũng muốn có người đẹp để giấu đấy!"
Tòng Dung đang ba hoa thì đột nhiên ngừng lại. Anh ta nhìn Cảnh Hảo Hảo một lúc lâu rồi chau mày: "Sao tự nhiên tôi lại thấy trông cô quen thế nhỉ? Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?"
Cảnh Hảo Hảo lập tức căng thẳng, cô biết mình đã từng gặp Tòng Dung vài tháng trước. Con người khó tránh khỏi chuyện lúc quên lúc nhớ nhưng chỉ cần nhìn kĩ một chút, anh ta nhất định sẽ nhận ra cô.
Tòng Dung quan sát Cảnh Hảo Hảo kĩ càng hồi lâu, sau đó ngẩng lên nhìn Lương Thần: "Tôi chắc chắn không nhớ nhầm, tôi đã gặp cô ấy. Không phải trước đây cậu từng đưa cô ấy đến gặp tôi chứ?"
"Nhưng cũng không đúng, trí nhớ của tôi cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy. Chẳng lẽ gần đây tôi ăn chơi quá đà khiến trí nhớ suy giảm?"
Lời này của Tòng Dung khiến cho Lương Thần phì cười, anh chỉ vào Cảnh Hảo Hảo, giới thiệu cô với Tòng Dung: "Tôi giới thiệu một chút, cô ấy là Cảnh Hảo Hảo."
Cảnh Hảo Hảo?
Tòng Dung nghe đến ba chữ này, đột nhiên ngây ra, tiếp đó mới cảm thấy có gì sai sai. Anh ta lục lọi trong đầu mình một lúc lâu mới bừng tỉnh ngộ: "Ôi… Tôi còn tự hỏi sao lại trông quen như thế! Tôi nhớ ra rồi, Lương Niên…"
Nói đến đây, anh ta chợt sững người, nét mặt vui vẻ vì Lương Thần tìm được bạn gái dần phai nhạt, đến cuối cùng, sắc mặt anh ta chỉ còn vẻ nặng nề.
Sao vừa rồi anh ta không phát hiện ra nhỉ? Chẳng trách Thẩm Lương Niên không ăn bữa cơm này, hóa ra… Thẩm Lương Niên sớm đã biết đây là bạn gái của mình!