Editor: Nguyetmai
Sao có thể thế được? Cảnh Hảo Hảo yêu anh cơ mà…
Thẩm Lương Niên nghe vậy, lập tức lắc đầu mà không cần suy nghĩ, thì thào phủ định: "Sao có thể chứ? Sao Hảo Hảo lại yêu người khác được?"
Lúc nói câu này, trông anh như thể đang lẩm bẩm nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.
Lương Thần cảm giác như có một bàn tay tát vào mặt mình. Anh biết, nếu bây giờ mình thẹn quá thành giận thì anh sẽ thật sự thua Thẩm Lương Niên. Nếu họ đã bắt đầu trận quyết đầu này, anh sẽ không bao giờ cho phép mình thua cuộc. Cho dù anh biết mình đã thua thê thảm nhưng anh vẫn sẽ tìm kiếm bất cứ cơ hội nào để khiến Thẩm Lương Niên cũng thất bại thảm hại như mình!
Cho nên, Lương Thần vẫn ung dung nhàn nhã ngồi đó, vẻ mặt thản nhiên: "Lương Niên, tôi biết chuyện này rất khó tin nên anh không thể chấp nhận được. Nhưng anh nghĩ lại mà xem, tôi giàu có hơn anh, thế lực mạnh hơn anh. Tôi còn có thể cho cô ấy một căn biệt thự giữa sườn núi, tôi có thể khiến cô ấy trở thành ngôi sao hạng A trong chớp mắt. Những thứ đó tôi đều có thể cho cô ấy! Anh có thể cho được bao nhiêu?"
"Anh nói bậy bạ gì đó? Sao Hảo Hảo lại để ý tới mấy thứ đó được chứ?"
Thẩm Lương Niên lắc đầu, vẫn không chịu tin.
Đúng là không tin thật! Nếu Cảnh Hảo Hảo là một cô gái ham muốn hư vinh như vậy thì năm đó khi cô vừa bước vào showbiz, bao nhiêu người có tiền có quyền cho cô nhiều thứ cám dỗ như vậy, cô cần gì phải từ chối?
Nếu Cảnh Hảo Hảo thật sự đi theo Lương Thần vì anh ta tốt hơn anh thì tại sao ngày xưa cô lại cùng anh sống những ngày gian khổ kia?
"Năm Hảo Hảo mười ba tuổi, ba tôi bị bệnh nặng. Để không ảnh hưởng tới việc thi đại học của tôi, cô ấy đã một mình chăm sóc ba tôi. Thậm chí, khi ba tôi qua đời, cô đều tự lo lắng không cho bất cứ ai nói cho tôi biết, chờ đến khi tôi thi đại học trở về thì chỉ còn thấy một chiếc quan tài lạnh như băng.
Năm Hảo Hảo mười bốn tuổi đã bắt đầu tốt với tôi. Khi đó, cô ấy mới đến thành phố Giang Sơn, sống trong căn phòng tồi tàn, lạnh lẽo không có máy sưởi. Chúng tôi đều rất nghèo, cô ấy nhường hai cái trứng gà còn lại cho tôi. Nếu không phải lúc tôi đi rửa bát thấy trong giỏ rác chỉ có hai cái vỏ trứng thì cả đời này tôi sẽ không biết rằng cô ấy đã nhường hết những gì tốt nhất cho tôi, một mình cô ấy thì chịu khổ.
Năm Hảo Hảo mười lăm tuổi, để kiếm học phí cho tôi, cô ấy đã đi đóng vai quần chúng, nằm trên tuyết giữa mùa đông lạnh lẽo suốt mười tám giờ. Lúc về nhà, cả người cô ấy đã đông cứng. Sau này, tôi mới biết khi đó có một gã đạo diễn muốn ra luật ngầm với cô ấy nhưng cô ấy không chịu nên gã đạo diễn đó mới dùng đủ mọi cách gây khó dễ cô ấy.
Nếu Cảnh Hảo Hảo thật sự để ý tới tiền bạc, thật sự muốn leo lên đỉnh cao thì cô ấy cần gì phải ở bên cạnh một kẻ trắng tay như tôi, sống những ngày nghèo khó, gian khổ chứ?
Còn rất nhiều quá khứ của Hảo Hảo mà anh không biết, thế nên, anh không hiểu cô ấy đâu. Cô ấy đã từng cãi lời một tên đạo diễn khi sự nghiệp vất vả lắm mới có tiến triển, có thể trở thành ngôi sao hạng A chỉ vì giữ lại tấm thân trong trắng cho tôi. Thế nên cô ấy đã bị cấm mọi hoạt động suốt bảy tháng, không nhận được bất kỳ vai diễn nào.
Thế nên, A Thần, anh đang lừa tôi, tôi biết."
Thẩm Lương Niên từ tốn kể lại quá khứ nghèo đói của anh ta và Cảnh Hảo Hảo bằng giọng bùi ngùi. Mỗi một sự việc đều chứa đựng quá khứ quý giá của anh ta và Cảnh Hảo Hảo, là Lương Thần anh cả đời cũng không thể có được.