Tiêu Viễn An vừa ăn vừa suy nghĩ, đến khi Cố Vương Khiêm phải lay cậu vài cái cậu mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, “Hả? Anh nói gì vậy.”
“Em đang nghĩ gì vậy.” Cố Vương Khiêm đang ăn cơm thì thấy Tiêu Viễn An ngẩn người ra, anh liền gọi cậu vài tiếng nhưng cậu vẫn ngốc ngốc như vậy anh đành lay lay cánh tay cậu.
“À, em đang nghĩ đến cô gái lúc nãy.” Tiêu Viễn An cũng thật thà khai báo. Cố Vương Khiêm nghe vậy thì sầm mặt, giọng nói cũng thay đổi, “Em nghĩ đến cô ta làm gì.”
Tiêu Viễn An vẫn chưa phát giác ra sự bất thường trong lời nói của anh, “Em chỉ nghĩ cô gái đó sao lại biết anh.”
Nghe vậy Cố Vương Khiêm liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu lại, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Tôi không quen cô ta, không liên quan gì hết.” Nhìn khuôn mặt vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc khiến Tiêu Viễn An phì cười.
“Được rồi được rồi, anh mau ăn rồi làm việc đi.”
Cố Vương Khiêm ngoan ngoãn nghe lời cậu ăn hết đồ ăn sau đó trở về bàn làm việc còn cậu dọn dẹp lại sau đó đi về, mặc dù không nỡ để cậu đi nhưng anh sợ cậu ở đây mệt nên đành để cậu về nhà.
Tiêu Viễn An vừa xuống tới sảnh công ty điện thoại trong túi liền đổ chuông, cầm lên xem thì lại là số lạ, Tiêu Viễn An quen thói thấy người lạ là cúp máy. Nào ngờ đầu dây bên kia dường như không để yên cho cậu, điện thoại cậu đổ chuông tới tận lần thứ mười cậu mới thấy phiền mà bắt máy.
‘Nè, anh muốn chọc tức tôi đúng không.’
Một giọng nói đanh đá phát ra khiến cậu phải để điện thoại ra xa tai nếu không muốn bị lủng màng nhĩ, “Xin lỗi, cô là ai vậy.”
‘Anh... Bỏ đi, hiện tại tôi đang ở tiệm cà phê đối diện công ty anh Vương Khiêm, cảm phiền anh qua đây gặp tôi.’
Tiêu Viễn An chưa kịp định thần lại thì đầu dây bên kia đã cúp máy, cậu ngơ ngác nhìn điện thoại, ngẩng mặt lên liền thấy vài nhân viên ở sảnh nhìn cậu chằm chằm. Có cả chị tiếp tân Nhã Mai, “Có chuyện gì không Viễn An.” Cô thấy cậu cứ ngẩn người cầm điện thoại đứng giữa sảnh thì có chút lo lắng.
“A, chị. Không có chuyện gì đâu ạ. Em xin phép đi trước.”
Tiêu Viễn An cảm giác như mình đã nghe qua giọng nói này, suy nghĩ mãi cậu mới nhớ ra đó là giọng của Quý Hoa. Cậu nhìn tiệm cà phê trước mặt sau đó lanh lùng bước vào. Vừa vào liền nhìn thấy Quý Hoa nổi bật giữ chốn đông người. Cô thấy Tiêu Viễn An thì giơ tay lên gọi cậu.
“Xin chào, lúc nãy vẫn chưa giới thiệu được. Tôi là Quý Hoa, em họ của Quý Vương.”
“Xin chào, tôi là Tiêu Viễn An.” Tiêu Viễn An ngồi xuống đối diện cô, vẻ mặt giả bộ kia đã thu lại, cậu dường như nhìn xuyên thấu con người cô khiến cô rùng mình.
“Không vòng vo nữa, mối quan hệ giữa anh với anh Vương Khiêm là gì?”
“Là mối quan hệ mà cô không thể xen vào.”
“Gì chứ.”
“Tiểu thư nhà họ Quý, tôi khuyên cô nên thu lại cái tâm tư đó đi, an ổn mà sống không phải tốt hơn sao.” Làm sao mà cậu không thể biết Quý Hoa đang nghĩ gì chứ, cậu cũng là người từng trải đương nhiên biết rất rõ.
“Anh tự tin quá rồi đó.” Quý Hoa sao có thể để yên cho Tiêu Viễn An được, cô thích Cố Vương Khiêm đến như vậy, cô không thể nhường lại anh cho người trước mắt mình một cách dễ dàng được.
Cố Vương Khiêm không biết mình đang bị lôi ra làm vật đấu giá đang thơ thẩn ngồi làm việc, từ lúc Tiêu Viễn An rời đi trong lòng anh liền xuất hiện nỗi bất an, Cố Vương Khiêm liên tục liếc nhìn đồng hồ, anh mong thời gian trôi nhanh một chút để có thể về nhà sớm với cậu.
Sau khi gặp mặt Quý Hoa cậu liền trở về nhà, Tiêu Viễn An mệt mỏi nằm xuống sô pha, những lời nói của Quý Hoa vẫn còn vọng lại trong tâm trí cậu. Cậu rũ mắt suy nghĩ, Cố Vương Khiêm bỗng nhiên thay đổi thái độ với cậu khiến cậu rất vui mừng, cậu không cần phải làm những trò điên khùng như đời trước để gây sự chú ý đến anh.
Nhưng liệu Cố Vương Khiêm có thật lòng hay không thì cậu vẫn không biết được, cậu lo sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy được người mà anh yêu thương hơn, nếu như có ngày đó, vậy cậu sẽ toàn tâm toàn ý mà chúc mừng hạnh phúc cho anh.
Nghĩ đến việc Cố Vương Khiêm khoác tay cười nói với người khác trái tim cậu như bị bóp nghẹn lại, hơi thở cũng vì vậy mà nặng nề hơn, tầm nhìn trước mắt trở nên mờ nhạt, Tiêu Viễn An lau nhẹ lên mặt nhìn mới phát hiện mình đang khóc.
Cố Vương Khiêm vừa mở cửa nhà liền nghe thấy tiếng khóc nức nở nho nhỏ phát ra từ phòng khách, anh hốt hoảng chạy vào phát hiện Tiêu Viễn An đang ngồi khóc trên ghế sô pha, nước mắt không kịp lau đi chảy dài trên khuôn mặt cậu.
Thấy cậu khóc anh liền đau lòng, vội vàng ôm lấy cậu mà vỗ về an ủi, từ trước đến giờ anh chưa nhìn thấy cậu khóc nhiều như thế nào, Cố Vương Khiêm nhanh chóng suy nghĩ xem cậu đã gặp phải chuyện gì.
“An An, có tôi đây rồi, đừng khóc nữa có được không.”
“Hức... Anh là đồ tồi.” Tiêu Viễn An nghe thấy giọng của Cố Vương Khiêm không do dự mà mở miệng chửi anh, Cố Vương Khiêm yên lặng để cậu chửi, một tay lau nước mắt cho cậu một tay ôm lấy cậu cho cậu cảm giác an toàn.
“Đúng vậy, tôi là đồ tồi, em cứ chửi đi nhưng em đừng khóc nữa, sẽ mệt lắm đấy.” Cố Vương Khiêm đau xót nhìn cậu rơi từng giọt nước mắt, lúc sáng tâm trạng của cậu vẫn còn vui vẻ mà sao bây giờ lại đau buồn khóc đến mức thở không ra hơi vậy.
Dĩ nhiên Tiêu Viễn An không thể trả lời được thắc mắc của anh, cậu cứ gục vào lòng anh mà khóc, khóc mệt rồi thì cậu nhắm mắt ngủ. Tiếng khóc dần bé lại cuối cùng trở thành tiếng thở khe khẽ, Cố Vương Khiêm ôm cậu ngồi thêm một lúc đợi cậu ngủ say hẳn rồi mới nhẹ nhàng đưa cậu trở về phòng.
Vừa đặt Tiêu Viễn An xuống giường điện thoại liền đổ chuông, Cố Vương Khiêm tính đi ra ngoài nghe điện thoại tránh làm cậu thức giấc thì cổ tay bị ai đó giữ lại, anh cố gắng gỡ tay Tiêu Viễn An ra nhưng lại bị bàn tay ấy nắm chặt hơn. Hết cách Cố Vương Khiêm đành nghe điện thoại tại chỗ.
‘Anh Vương Khiêm.’
Vừa ấn nghe Cố Vương Khiêm liền bị tra tấn lỗ tai, anh vội vàng cúp điện thoại. Nhìn Tiêu Viễn An vẫn đang ngủ thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn lại số điện thoại vừa gọi đến cho mình rồi làm một động tác không ai ngờ đến, đó là kéo số điện thoại kia vào danh sách đen.
Cố Vương Khiêm để điện thoại sang một bên rồi ôm Tiêu Viễn An cùng nhau chìm vào mộng đẹp. Đến khi anh mở mắt ra liền thấy mình đang đứng ở công ty, anh ngạc nhiên nhìn xung quanh, phát hiện mình đang trong phòng họp. Đúng lúc ấy điện thoại anh lại đổ chuông, anh bực mình cứ ngỡ là số điện thoại lạ kia nhưng khi nhìn đến tên người hiển thị thì nhanh chóng nhấc máy.
Đầu dây bên kia không phải là giọng nói dễ thương kia mà có chút ồm ồm, xung quanh đầu dây bên kia cũng rất ồn ào. “Cho.. Cho hỏi cậu là người thân của số điện thoại này.”
“Ừ.”
“À, chủ nhân của số điện thoại này bị tai nạn và đã được đưa đến bệnh viện, nếu có thể thì cậu nhanh chạy đến bệnh viện một chuyến, tôi sẽ sang đó trả lại điện thoại cho cậu.”
Cố Vương Khiêm nhíu mày, tai nạn? Lúc nãy anh vẫn còn đang nằm ngủ với cậu mà, sao Tiêu Viễn An lại có thể xảy ra tai nạn được chứ. Anh vội vàng đứng dậy đi đến bệnh viện, nghe giọng của người đàn ông kia không giống kẻ lừa đảo.
Vừa đến bệnh viện anh liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng thấp thỏm ở sảnh bệnh viện, đoán chắc rằng ông ta là người cầm điện thoại cậu gọi cho anh nên anh liền đến chỗ ông ta. Ông ta nhìn thấy sắc mặt anh âm u đến cùng cực thì sợ hãi đưa chiếc điện thoại cho anh rồi nhanh chóng rời đi.
Chiếc điện thoại gần như bị vỡ nát khiến Cố Vương Khiêm không tin vào mắt mình, người đàn ông kia vừa cho anh hay Tiêu Viễn An đã được đưa vào phòng cấp cứu, anh vội vàng tìm đường đến phòng cấp cứu. Nhìn cửa phòng đóng chặt với đèn hiệu màu đỏ khiến anh lo lắng không thôi.
Đang yên đang lành tại sao cậu lại bị tai nạn chứ, chẳng phải lúc nãy vẫn còn bình an vô sự nằm trong vòng tay anh sao. Cố Vương Khiêm thất thần ngồi chờ, thời gian như đốt cháy sự kiên nhẫn của anh, đến khi anh không chịu đựng được thì cánh cửa kia liền mở ra, bác sĩ mặc đồ bảo hộ đi trước, theo sau chính là vài y tá đẩy giường bệnh nhân đi ra.
Nhìn thấy Cố Vương Khiêm, bác sĩ không kiềm chế được mà thở dài rồi lắc đầu với cậu, sau đó ông ta mở miệng nói gì đó nhưng anh đều không nghe lọt tai, từ cái lắc đầu đó anh đã biết được kết cục là gì. Cố Vương Khiêm nhìn tấm vải trắng được lật ra, để lộ khuôn mặt dính đầy máu của cậu, anh như không tin vào mắt mình cố gắng dụi mắt vài lần nhưng khi nhìn lại vẫn là khuôn mặt dính đầy máu đấy.
Mái tóc bồng bềnh kia bị máu làm ướt mà dính chặt vào mặt Tiêu Viễn An, khuôn mặt vốn trắng trẻo của cậu giờ đây chỉ toàn là máu đỏ, Cố Vương Khiêm cảm thấy máu trên toàn thân anh bị rút cạn, đứng chôn chân tại chỗ, bác sĩ thấy vậy liền vỗ vai an ủi anh sau đó kêu y tá đẩy người đi.
Đợi đến khi Cố Vương Khiêm tỉnh lại thì không còn thấy được gì nữa, trước mặt anh cứ nhập nhòe mờ ảo giống như anh dang khóc vậy. Nghĩ tới đây Cố Vương Khiêm đưa tay vuốt mặt, vừa chạm lên mặt anh liền đờ người, khuôn mặt dinh dính nước mắt là thật, anh hốt hoảng quay sang bên cạnh.
Tiêu Viễn An vẫn nằm trong lòng anh, khuôn mặt trắng nõn kia còn hiện lên vài sắc hồng của người sống. Cố Vương Khiêm chưa bao giờ thấy sợ hãi như bây giờ, anh vòng tay ôm chặt cậu vào lòng, đặt xuống trán cậu một nụ hôn dịu dàng.