“Cho tôi lên với. Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy. Xin hãy cho tôi cùng đi đến bệnh viện đi!”
Yoon Bae cô gắng bon chen vào trong dòng người đang túm lại xem, miệng không ngừng nói với một y tá bằng giọng hớt hải. Nhưng nữ y tá nhất định từ chối cậu vì cô không biết cậu có phải người nhà của Aeron không. Đúng lúc này Lee Han Gyeum cũng chạy xuống đến nơi, nhờ có anh mà Yoon Bae có thể được cùng lên xe đi tới bệnh viện.
Ngồi trên xe các bác sĩ, y tá thì luôn tay làm mọi thao tác để cầm máu cho Aeron, Lee Han Gyeum thì gọi điện thông báo cho Lion và Kim Ahn, còn Yoon Bae thì chẳng biết làm gì ngoài việc khóc nấc lên trong sự lo lắng. Thật may vì mọi công sức của Aeron không hề bị lãng phí. Marry nhờ có sự bảo vệ của anh mà chẳng bị thương chút nào hết, chỉ có vài vết xước do mảnh kính trong thang máy và quá sợ hãi rồi ngất đi.
Vào đến bệnh viện, cả Han Gyeum và Yoon Bae đều không ngừng theo sát Aeron. Vào đến phòng kiểm tra, nhịp tim của anh bất chợt tăng lên và trở thành một đường thẳng. Đứng bên ngoài nhìn vào chiếc máy đo nhịp tim ở bên giường bệnh Yoon Bae vô cùng hốt hoảng, cậu không ngừng đập vào cửa kính vừa khóc vừa nói:
“Đừng dừng lại! Làm ơn hãy cứu anh ấy đi!”
Ngay khoảnh khắc các bác sĩ định báo giờ tử vong, Kim Ahn đột nhiên xuất hiện, lập tức xông vào căn phòng mà Aeron đang nằm, không chút do dự mà tự trèo lên giường, ra sức hành động, hồi sức tim phổi lại cho anh. Các bác sĩ ở đó bất ngờ trước sự xuất hiện và hành động của Kim Ahn, họ nhanh chóng tiến tới ngăn cản anh nhưng ngay giây sau lại đều bị Lion đứng bên cầm súng đe doạ.
Cảm thấy chỉ dùng sức lực của bàn tay là không đủ, Kim Ahn chẳng màng đến thân phận, ra lệnh cho các bác sĩ y tá đem máy sốc điện tới. Đương nhiên tất cả đều vì sợ hãi mà nhanh chóng làm theo.
“100.”
“150.”
“200.”
“250.”
Sau hàng loạt những lời nói và hành động dứt khoát của Kim Ahn, nhịp tim của Aeron cuối cùng cũng khôi phục trở lại. Hiện tượng thần kì này khiến Yoon Bae ở ngoài như nhìn thấy phép màu vậy, cậu như trút bỏ được nỗi lo sợ mà loạng choạng ngã khuỵ vào lòng Han Gyeum.
“Này… này anh, không sao rồi đúng không? Aeron sẽ không chết nữa đúng không? Anh ấy sẽ tỉnh dậy và tiếp tục sống, đúng không? Anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi đâu, đúng chứ?”
Biết lúc này, cậu vẫn đang rất kích động và mất bình tĩnh, tuy không thể đoán trước được điều gì nhưng Han Gyeum vẫn nhẹ nhàng xoa lưng an ủi Yoon Bae.
“Ừ.Sẽ không sao đâu. Cậu ta không thể chết sớm như vậy đâu. Cái mạng của cậu ta vốn không thể kết thúc dễ dàng như vậy.
Trong lúc này, Kim Ahn ở bên trong căn phòng kia đang vô cùng phẫn nộ, không ngừng chửi rủa, trách móc những người bên trong:
“Các người làm ăn kiểu gì vậy hả!? Mạng người đó! Nhịp tim mới chỉ dừng lại một chút liền định báo tử rồi sao? Đạo đức nghề nghiệp của các người ở đâu? Làm ăn hời hợt như thế này mà dám nhận mình là bác sĩ hả?Nếu hôm nay cô không tới kịp thì các người chắc đem cậu ta đi thiêu rồi chứ gì? Cậu ta mà chết tôi thề là sẽ gϊếŧ cả họ nhà các người, khôn hồn thì làm ăn cho tử tế đi.”
Tất cả bác sĩ và y tá đứng ở đó đều không dám lên tiếng phản kháng trước những lời trách móc của Kim Ahn. Thứ nhất là họ thực sự sai, thứ hai là vì Lion vẫn đang cầm súng đứng ở ngay trước mặt.
Sau khi sự sống của của Aeron được vớt lại, các bác sĩ và y tá ở đó liền đưa anh vào phòng cấp cứu để chuẩn bị phẫu thuật. Lee Han Gyeum giao Yoon Bae lại cho Kim Ahn rồi cùng Lion về nhà chuẩn bị viện phí.
Trước sự an ủi, dỗ dành của Kim Ahn, Yoon Bae cuối cùng cũng chịu ngừng khóc. Thay vào đó, cậu cùng anh ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, im lặng chờ đợi chẳng nói một câu gì. Đã hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua, theo như dự đoán của Kim Ahn cuộc phẫu thuật này diễn ra ít nhất phải chừng 6 tiếng. Bây giờ đã quá giờ trưa, nhìn sang Yoon Bae vẫn đang căng thẳng cầu nguyện ở bên, Kim Ahn bỗng nhiên vỗ vai cậu.
“Này, nhóc. Đi ăn chút gì đó đã, nếu không cậu sẽ không đủ sức để chờ cho đến khi cuộc phẫu thuật được hoàn thành.”
“Tôi không muốn ăn.”- Yoon Bae hời hợt trả lời.
“Tôi là bác sĩ đấy. Cậu tin tôi không? Nếu không nhanh chóng bổ sung thêm năng lượng thì chỉ tầm 1 tiếng nữa thôi cơ thể cậu sẽ không chịu nổi do đã mất quá nhiều nước và tâm trạng không ổn định. Cậu không muốn nghe tin cuộc phẫu thuật đã thành công từ bác sĩ và nhìn thấy Aeron an toàn được đưa ra khỏi căn phòng này sao?”
Đến đây, cuối cùng Yoon Bae cũng chịu đứng dậy. Kim Ahn đưa cậu tới một quán ăn nhỏ cách bệnh viện không xa.
“Đây là quán của tôi và Aeron. Chúng tôi đã gặp nhau lần đầu đầu tiên ở đây đấy.”