“Anh cho mọi người nghỉ phép hết rồi sao? Tại sao mọi thứ lại dính đầy bụi bẩn thế này?”
“Tôi gϊếŧ hết rồi.” Aeron trả lời một cách thẳng thắn. “Nếu giữ lại chúng, sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của em.”
Quả nhiên, nghe xong Yoon Bae có chút hoang mang. Cậu căn bản là không dám tin Aeron lại sẵn sàng loại bỏ hàng mấy chục người chỉ để bảo đảm sự an toàn cho cậu. Đúng là không có người hầu, giúp việc, căn nhà này trở nên hoang tàn thật. Ngay cả Aeron cũng vậy. Có vẻ như anh cũng chưa soi gương lại lần nào.
Bây giờ ông chủ ngầu lòi của biết bao nhiêu người lại giống hệt như một tên ăn mày. Râu ria lùm xùm, quần áo xộc xệch. Yoon Bae đi vào trong bếp định tự mình nấu cho mình thứ gì đó để bỏ vào bụng thì phát hiện đồ ăn trong tủ đều đã hỏng cả rồi. Nhưng cũng vì vậy mà cậu gián tiếp biết được rằng, Aeron đã không ăn uống gì mà chỉ ở bên cạnh cậu.
“Gì hả? Mất tích mấy hôm nay giờ lại xuất đầu lộ diện để làm gì?”
“Mua dùm tôi cái gì đó ăn đi.”
“Biết đói rồi sao? Cũng phải. Cậu đã không ăn gì gần một tuần rồi. Mì tương đen nhé?”
“Gì cũng được. Mua hai phần.”
“Quán ruột của tôi một phần khá nhiều đấy. Cậu có chắc là sẽ ăn hết hai phần không? Bỏ đi thì uổng lắm!”
“Tôi không ăn hết. Yoon Bae ăn một phần.”
Đến đây, chất giọng của Lee Han Gyeum dù đã thông qua điện thoại rồi mà vẫn nghe rõ được sự ngạc nhiên.
“Nhóc đó tỉnh rồi sao? Chờ chút nhé. Tôi mua đồ ăn tới liền.”
Dứt lời, Han Gyeum vội vàng cúp máy. Điều đó không chỉ khiến Yoon Bae mà cả Aeron cũng vô cùng khó hiểu.
“Anh ta rốt cuộc tại sao lại hào hứng vậy cơ chứ? Thật hiếm thấy mà.”
Chỉ khoảng 15 phút sau Lee Han Gyeum đã có mặt ở biệt thự nhà Aeron với một đống đồ ăn trông rất ngon miệng. Cơm trộn, kimbap, gà rán, xúc xích, pizza, hamburger…
“Tôi nói mua mì tương đen, anh mua làm gì nhiều vậy hả?”
Han Gyeum vừa xếp đồ ăn ra vừa thản nhiên đáp:
“Cậu thì ăn gì chẳng được. Vấn đề là nhóc con này đã bị tên khốn nạn mù quáng nào đó bỏ đói biết bao nhiêu ngày rồi, giờ ít nhất cũng phải được bù đắp sao cho xứng đáng chứ. Nó chưa chặt xác cậu ra ăn là may rồi.”
Lee Han Gyeum vậy mà lại quan tâm đến Yoon Bae vậy à? Nhớ lại thì kể cả lần trước hay là lần này Aeron hiểu lầm Yoon Bae cũng đều Han Gyeum là đi tìm bằng chứng minh oan cho cậu cả. Tại sao vậy nhỉ? Không quan tâm lắm. Vì bây giờ bụng đang rất đói nên Aeron chỉ quan tâm đến việc ăn trước thôi.
Trong khi ngồi nhìn hai người họ chăm chú ăn một cách ngấu nghiến, ngon lành, Han Gyeum không hiểu sao lại cảm thấy thật nhẹ nhõm trong lòng. Anh cười thầm, mong rằng cả hai sẽ luôn hòa thuận như vậy. Nhìn sang Aeron, Lee Han Gyeum bây giờ mới để ý đến vết bầm trên mặt anh, mũi vẫn còn vương chút máu đã khô lại. Han Gyeum nhướn một bên mày, khoanh tay hỏi:
“Khi nãy đã có ai vào nhà sao?”
“Hả? Gì cơ?” Aeron ngơ ngác ngẩng đầu lên. “Sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy?”
“Còn sao nữa hả? Có chuyện gì mà mặt cậu lại thành ra thế kia?”
Han Gyeum vừa nói xong, Yoon Bae đang ăn cũng khựng lại quay sang nhìn Aeron bên cạnh. Ấy vậy mà Aeron lại chẳng suy nghĩ lấy giây nào cả, cứ vậy mà trực tiếp trả lời:
“Là Yoon Bae đánh tôi.”
“Sao cơ?” Han Gyeum ngạc nhiên tròn xoe mắt. “Không phải là cậu đùa tôi đấy chứ?”
“Đùa gì chứ? Tên nhóc này đánh tôi một chút nữa là gãy cái mũi cao đặc trưng của tôi rồi.”
Han Gyeum quay sang phía Yoon Bae hoang mang nhìn. Cậu thì chẳng nói gì, chỉ e dè cúi đầu, tiếp tục ăn uống. Đã xác nhận được điều Aeron nói là đúng, Han Gyeum cười hắt một hơi rồi tựa lưng ra phía sau.
“Làm tốt lắm, nhóc con. Tên chó đẻ này lần sau nó có làm sai điều gì hãy cứ đánh nó cho lên bờ xuống ruộng vào nó mới tỉnh ngộ ra được. Đừng có chịu đựng gì cả. Dù sao thì nó cũng không dám gϊếŧ cậu đâu. Tôi cam đoan đấy.”
“Này, Lee Han Gyeum!”
Aeron lại lần nữa nhìn lên. Yoon Bae thì vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Thực ra bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng cho anh cũng tốt nhỉ? Tốt hơn là cứ luôn cáu giận một mình.
Sau ngày hôm đó, mọi thứ lại trở về theo đúng quỹ đạo ban đầu. Aeron đã tuyển một loạt vệ sĩ và người hầu mới, cũng đã trở lại đi làm ở công ty. Do anh đã nghỉ làm quá lâu để ở nhà chăm sóc cho Yoon Bae nên công việc của anh bây giờ đã chất chồng lên như núi.
“Aeron.”
“Hửm?”
“Anh định đi làm với bộ dạng đó sao?”
“Tôi làm sao?”
Yoon Bae đang ăn liền mυ"ŧ sạch chiếc thìa rồi đưa ra trước mặt Aeron. Nhìn hình phản chiếu của mình trên mặt sau của chiếc thìa, Aeron lúc này mới nhận ra bản thân vẫn chưa cạo râu nữa.
“Em giúp tôi nhé?”
“Tại sao chứ?”
“Đơn giản vì tôi muốn vậy thôi.”
“Tôi sẽ cắt cổ anh.”
“Được thôi. Nếu vậy thì tôi sẽ biến thành hồn ma rồi bay về quấn lấy em mãi mãi.”