Đêm hôm đó,Yoon Bae lại mơ thấy giấc mơ đã hành hạ cậu trong suốt 7 năm. Giật mình tỉnh dậy giữa đêm, cậu không tài nào ngủ tiếp được nữa. Dường như hành động này đã trở thành thói quen, cậu lại nhìn ra cửa sổ. Lúc này, bên ngoài không còn một ánh đèn điện, chỉ còn ánh trăng. Thế nhưng, nhìn xuống sân vườn bên dưới, cậu lại thấy Aeron đang ngồi một mình bên chiếc bàn trà gần hồ nước nhỏ. Không biết bằng một năng lượng nào đó từ vũ trụ chuyển đến, anh cũng ngước lên. Hai ánh mắt chạm nhau, bỗng nhiên l*иg ngực Yoon Bae lại thấy bồi hồi đôi chút. Trăng hôm nay rất sáng, thậm chí Yoon Bae còn có thể nhìn thấy Aeron đang mỉm cười với mình. Anh vẫy tay ý muốn cậu xuống ngồi cùng. Cậu cũng không chút chần chừ mà nhanh chóng chạy xuống.
"Sao giờ này em vẫn chưa ngủ vậy?"
Yoon Bae ngồi cạnh khẽ lắc đầu.
"Tôi đã ngủ rồi, nhưng mà, tôi đã gặp ác mộng và tỉnh dậy."
Aeron có chút tò mò về cơn ác mộng mà Yoon Bae gặp phải.
"Em đã mơ thấy gì?"
Nghe đến đây, Yoon Bae chợt có chút chần chừ, nhưng rồi cậu lại quyết định nói ra tất cả.
"Tôi mơ thấy cảnh mẹ tôi bị một nhóm xã hội đen gϊếŧ vào 7 năm trước. Trong đó có một người đàn ông... hình như là kẻ cầm đầu, nhưng tôi không thể nhìn thấy mặt ông ta được."
"Tại sao lại không thể thấy được?"
"Không biết nữa. Có lẽ là do tôi không nhớ, hoặc là tôi vẫn chưa nhìn thấy mặt của ông ta."
Aeron ngả người ra đằng sau, thản nhiên cầm chai rượu trên bàn lên rót vào chiếc ly đã cạn. Sau đó anh trút một hơi thở dài rồi cầm ly rượu lên nhâm nhi.
"Em có hận người đàn ông đó không?"
"Đương nhiên."
"Nếu em gặp lại ông ta, em sẽ?"
"Gϊếŧ."
Nghe đến đây, Aeron bỗng nhiên bật cười.
"Em ngầu thật đấy, Yoon Bae à. Em làm tôi bắt đầu tò mò về quá khứ của em rồi đấy."
Khuôn mặt Yoon Bae lộ rõ ra vẻ chán nản. "Chẳng có gì hay ho cả."
"Vậy cha của em đâu rồi? Tại sao những người kia lại gϊếŧ mẹ em vậy?"
"Không rõ nữa. Hình như... cha tôi nợ tiền bọn họ và bỏ trốn. Sau khi mẹ tôi mất, ông ta lại quay về, đánh đập, hành hạ tôi rồi bán tôi đi."
"Thật đáng thương. Em đã có mặt ở đó khi mẹ em bị gϊếŧ sao?"
Yoon Bae gật đầu.
"Tôi có một thắc mắc... tại sao bọn chúng lại không gϊếŧ em luôn ngay lúc đó nhỉ?"
Không gian lại yên lặng một hồi. Cuối cùng, cuộc trò chuyện về quá khứ của Yoon Bae cũng kết thúc. Yoon Bae vốn cũng có rất nhiều tò mò về Aeron. Cậu cảm thấy vừa rồi anh đã biết về quá khứ của cậu nên cậu cũng được phép biết gì đó về quá khứ, cuộc sống và con người anh.
"Tôi cũng muốn biết... một số thứ về anh."
"Về tôi?" Aeron có chút ngạc nhiên, anh vẫn luôn cho rằng cậu chẳng mấy quan tâm gì về anh cả. "Được. Em muốn biết chuyện gì? Tôi sẽ trả lời tất cả một cách thành thật."
"Tại sao lần trước anh lại bị bắn vậy?"
Đến bây giờ Aeron mới nhận ra, thì ra cậu đã thắc mắc chuyện này từ lâu mà bây giờ được phép rồi mới dám hỏi.
"Cũng không có gì to tát cả. Những chuyện như thế tôi gặp phải như cơm bữa thôi. Tôi và cha tôi có hai công ty khá lớn và nổi tiếng. Một ở bên Mỹ, một ở đây. Đối thủ của công ty tôi thì có nhiều không đếm xuể. Cả tôi và cha đều có thể chết bất cứ lúc nào. Đó là lý do mà xung quanh tôi lúc nào cũng phải có rất nhiều vệ sĩ đi cùng. Lee Han Gyeum là một trong số quan trọng nhất."
"Vậy... bác sĩ Kim và Lion?"
"Họ cũng là bạn tôi, nhưng đều gặp tôi sau Lee Han Gyeum cả."
Yoon Bae gật gật đầu. Đến bây giờ thì tất cả những thắc mắc, tò mò của cậu đều đã được giải đáp. Nhưng cậu vẫn muốn trò chuyện với Aeron nhiều hơn nữa. Chẳng mấy khi hai người mới có thời gian ngồi nói chuyện như thế này.
"Thật tốt vì anh không đơn độc như tôi. Thật may vì anh vẫn có những người bạn tốt và cha ở bên cạnh."
Lại uống cạn một ly rượu, Aeron lại nhoẻn miệng cười. "Em không đơn độc, Yoon Bae à. Từ bây giờ em còn có tôi, Lee Han Gyeum, Kim Ahn và cả Lion nữa. Tôi đúng là thật may mắn khi có những người bạn tốt, bây giờ còn có thêm cả em. Nhưng có lẽ tôi không may mắn vì vẫn còn cha đâu. Ông ấy là một người rất đáng sợ."
"Đáng sợ?" Yoon Bae tròn xoe mắt nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
"Sao em lại ngạc nhiên thế?"
"Tôi tưởng anh không biết sợ thứ gì."