Tối hôm đó, lại một nữ người hầu khác lên phòng gọi Yoon Bae xuống ăn cơm. Không phải là Min Ji, điều đó khiến cậu có hơi thất vọng một chút. Bây giờ quả thực không muốn ăn chút nào hết, chắc chắn đưa thức ăn lên miệng nuốt không trôi. Thế nhưng Yoon Bae sau khi nghe những lời nói của Aeron hôm nay, cậu đã hoàn toàn nhận thức được vị trí của mình trong mắt anh cũng như trong căn nhà này. Chủ nhân nói thì phải nghe lời, Yoon Bae cuối cùng chỉ đành cùng người hầu đi xuống.
Bàn ăn chỉ có hai người, không gian yên lặng vô cùng, chỉ nhìn qua thôi cũng cảm nhận được không khí căng thẳng.
“Tại sao lại ngồi yên như vậy?”
Thấy Yoon Bae đến đũa cũng không thèm cầm lên, chỉ ngồi lặng im bên cạnh nhìn bàn thức ăn, Aeron lạnh nhạt hỏi.
“Tôi không muốn ăn.”
“Ăn.”
Từ đầu đến cuối vẻ mặt cậu chỉ có như vậy, không chút biểu cảm, thậm chí đến sự căng thẳng hay sợ hãi cũng không có một chút nào. Rốt cuộc trước kia anh thích vẻ mặt này vì lí do gì? Bây giờ lại càng nhìn càng thấy bực bội.
Nghe theo lệnh, Yoon Bae lúc này mới chịu cầm đũa lên. Cậu chẳng khác gì một con robot răm rắp nghe lời và không có chút cảm xúc nào cả. Có một đĩa tôm ở ngay trước mặt cậu, Aeron đưa tay ra gắp, không ngờ lại khiến cậu giật mình. Đũa rơi xuống sàn, Aeron có chút ngỡ ngàng khi thấy Yoon Bae bây giờ vậy mà lại đang ở tư thế đưa tay lên che chắn khuôn mặt. Cậu đã luôn làm như vậy mỗi khi ở trên sàn đấu boxing.
Sau cái tát đêm qua, Yoon Bae quả nhiên đã thu hồi hết lại lòng tin và nâng cao cảnh giác. Trước hành động vô thức đó, Aeron không hiểu sao lại thấy bản thân như vừa bị một con dao đâm thẳng vào tim vậy. Hành động đó của cậu đã khiến anh cảm nhận được, liệu có phải vì hôm qua anh đã đánh cậu nên bây giờ cậu mới đề phòng anh như vậy không? Liệu có phải ngay bây giờ cậu đã vô thức coi anh là một đối thủ không? Cổ họng dường như bị nghẹn đặc, Aeron không nói lời gì, cứ vậy mà đặt đũa xuống rời đi.
Đã mấy ngày trôi qua mà hai người vẫn chưa nói chuyện lại với nhau. Yoon Bae cũng chẳng mấy khi thấy được Min Ji, cô lại trốn tránh cậu như khi trước.
Choang!
Tiếng động lớn khiến một vệ sĩ đứng gần đó chú ý. Thấy Yoon Bae đã làm rơi vỡ một chiếc ly sứ, anh vội vàng tới bên.
“Cậu Yoon, cậu có sao không?”
“Không, không sao.”
Yoon Bae giật mình khi anh vệ sĩ đột ngột tới bên. Vừa rồi, cậu cũng không biết tại sao bản thân lại làm vỡ ly nữa. Cậu chỉ nhớ, bản thân đang đứng nhìn chằm chằm Min Ji đang quét dọn ở đằng xa nhưng trong thâm tâm lại chẳng dám tiến gần nói chuyện.
“Cậu ra ngoài đi, chỗ này để tôi dọn.”
“À, không cần. Tôi làm vỡ mà, để tôi dọn.”
“Cậu sẽ bị đứt tay đấy. Ông chủ sẽ nổi giận với chúng tôi.”
Cuối cùng, Yoon Bae chỉ đành để anh vệ sĩ kia giúp dọn dẹp đống ly vỡ. Cậu ngồi một góc, chăm chú chờ đợi để nói lời cảm ơn anh. Sau khi người vệ sĩ đi đổ rác và quay lại đến nơi, Yoon Bae cũng nhanh chóng tiến tới.
“Cảm ơn anh nhé.”
“Tôi á?” Người vệ sĩ có chút ngơ ngác, nhưng rồi anh lại liền mỉm cười. “À, không có gì. Chỉ là dọn dẹp một chút thôi mà. Tốt hơn là để cậu bị đứt tay, đúng chứ?”
Có lẽ sau Min Ji, nụ cười của anh chàng này là nụ cười khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ và ấm áp nhất. Đó là một nụ cười mà cậu cảm nhận được sự thật lòng, thật tâm. Không ngần ngại, cậu cũng nở một nụ cười với anh.
“Cho tôi biết tên của anh được không?”
Đương nhiên, chàng vệ sĩ kia nghe xong cũng chẳng ngần ngại mà nói:
“Cha Huyn Seok. Tên của tôi là Cha Huyn Seok.”
Hai người cứ đứng đó trò chuyện vui vẻ với nhau như thế mà không hay biết từ phía cửa chính, có một ánh mắt thù hằn, sắc lạnh đang nhìn chằm chằm hai người. Aeron siết chặt tay, mặt tối sầm lại. Cơn thịnh nộ trong anh lúc này đang dâng trào như thể muốn lập tức lao vào ăn tươi nuốt sống người vệ sĩ kia.
Lí do? Đơn giản chỉ là vì nụ cười của Yoon Bae. Cậu chưa từng nở một nụ cười vui vẻ, hạnh phúc như vậy đối với anh, mà lại dễ dàng mỉm cười với một người vệ sĩ. Rõ ràng anh đối với cậu rất tốt. Chẳng lẽ nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến anh trở nên xứng đáng để nhận một nụ cười của cậu so với một người vệ sĩ chỉ mới giúp cậu dọn vài mảnh vỡ của chiếc ly sao?
“Bất công thật đấy, Yoon Bae.”
Aeron khẽ nhoẻn miệng cười, cố gắng nhẫn nhịn cơn giận cứ thế mà bỏ đi. Đương nhiên, anh không phải là muốn tha cho tên vệ sĩ kia, anh chỉ là vẫn chưa muốn làm gì hết.
Buổi tối, sau khi tất cả những ánh đèn ngoài khuôn vườn đều đã tắt hết, Yoon Bae vẫn ngồi ngây ra bên ô cửa sổ, nhìn vào màn đêm đang bảo phủ tất cả mọi thứ xung quanh. Có tiếng động đậy ngoài cửa, mặc dù đã nghe thấy nhưng cậu cũng chẳng thèm quay ra. Bởi cậu biết rõ rằng người ngoài kia nhất định không phải là Min Ji, lại càng không thể là bất cứ người hầu nào, chỉ có thể là người mà cậu vốn phải gọi bằng hai tiếng “chủ nhân” - người mà cậu ghét nhất.