Thà rằng nói dối tôi, cũng không muốn thử với tôi?…
***
Trong lòng Cố Nghi Lạc gảy bàn tính lạch tạch.
Bất kể tướng mạo đối phương ra sao, cậu đều có thể lấy lý do “Không hợp mắt” hoặc “Không phải kiểu mà tui thích” để từ chối, hoặc chỉ cần cậu gửi ảnh chụp tới, đối phương mà không lôi cậu vào danh sách đen ngay trong đêm, thì tố chất tâm lý của anh ấy cũng quá cứng luôn.
Cậu tìm được trên mạng tấm ảnh một ông anh giả gái.
Cũng không phải trai giả gái truyền thống.
Nếu nói tóc vàng, tai thỏ, tất đen, trang phục hầu gái những cái này không những không đẩy lùi, mà còn chọt đúng điểm moe của một số trạch nam hấp háy xuân tâm, có điều những thứ đó mà kết hợp với dáng người cường tráng, làn da đen nhánh và lông chân tươi tốt, thì chỉ có thể là ác mộng của đàn ông cả thế giới.
Cố Nghi Lạc mang theo niềm tin tất thắng, gửi tấm ảnh đã lựa chọn tỉ mỉ này qua.
Gần như là đồng thời, cậu nhận được ảnh chụp Liang gửi tới.
Nói chính xác, là ảnh chụp của ảnh chụp.
Tấm ảnh là một tờ giấy chứng nhận nền lam, đặt trên bàn, dường như nó được chụp bằng di động.
Trên ảnh là một nam sinh có biểu tình nghiêm túc, Cố Nghi Lạc không nhịn được cơn tò mò, tải ảnh gốc về, dùng hai ngón tay phóng to… Phí cả công, bức ảnh này không lấy nét, chụp hỏng, khoảng cách lại xa, phóng to một cái là mờ nhòe thành một nùi.
Nhìn chằm chằm nửa ngày, thì nhìn ra một dáng hình tuấn lãng, ít ra có thể chứng minh mẹ mình không có khoa trương.
Điều này khiến Cố Nghi Lạc khó chịu một cách khó hiểu, nghĩ bụng: Người này bị làm sao thế, không mong ảnh chụp có chất lượng như GV, nhưng gửi ảnh cũ không phải gần đây, là giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học, không hề có thành ý.
Có điều gương mặt này rất khớp với giọng nói của anh, ngũ quan đoan chính, ăn mặc chỉnh tề nghiêm cẩn, giữa hàng lông mày còn mang chút cảm giác thần bí và lãnh khốc khiến người khác tò mò, đừng nói là đặt trong giới gay, thả ra bên ngoài thì con gái cũng mê mệt người như anh.
Xem ra lúc anh học trung học được rất nhiều nữ sinh theo đuổi, không hẳn là lời khoa trương.
Cố Nghi Lạc bị khơi lên lòng hiếu kì ngứa ngáy muốn nhìn ảnh nét hơn, lại nhớ đến mục đích tìm người ta đòi ảnh, ngón tay dời vội khỏi bàn phím ảo, lát sau nhập mấy chữ “Bình thường thôi”, một lát lại đổi thành “Cũng chỉ có thế”, vì không giỏi nói dối, lề mề nửa ngày không xuống tay được.
Cũng may đối phương phản ứng trước.
Liang:【 Thích giả gái? 】
Cố Nghi Lạc lại hăng hái. Ngại là ngại bôi bác đối phương, còn bôi bác chính mình thì lại là sở trường.
Today Nghi Happy: 【 Đúng vậy, tui mặc vầy đẹp không? [/thẹn thùng] 】
Làm bộ làm tịch kinh hồn.
Gửi xong Cố Nghi Lạc cầm cốc nước lên uống hai ngụm để ép bớt xuống, lúc nghe thấy tiếng rung, cầm điện thoại lên lần nữa, nửa ngụm nước chưa kịp nuốt xuống suýt chút làm cậu sặc chết.
Liang:【 Tạm được. 】
Tố chất tâm lý của chàng không tệ ha, Cố Nghi Lạc vừa ho khan vừa nghĩ.
Cậu bắt đầu viết văn, vừa gõ chữ vừa niệm: “Tụi tui đã là quần thể thiểu số, kiểu đam mê như tui lại là thiểu số trong thiểu số, tui bị người khác nói sao cũng được, nhưng nếu làm liên lụy đến anh, khiến anh chịu áp lực, vậy thì…”
Không đợi cậu gõ xong, bên kia lại gửi tới một tin nhắn lời ít mà ý nhiều.
Liang:【 Vẫn chấp nhận được. 】
Cố Nghi Lạc kinh sợ rồi.
Ngủ một giấc cũng không thể vượt qua được cú sốc này.
Sáng nay cậu lại vào phòng luyện đàn thông minh, trước là kéo Mendelssohn, tiếp đó là kéo Paganini, sau đó tạm gác bài dự thi lại, để kéo khúc 《Tzigane》.
(*) Felix Mendelssohn (1809 – 1847): Nhà soạn nhạc người Đức
Niccolò Paganini (1782 – 1840): Nghệ sĩ violin, viola, guitar và nhà soạn nhạc người Ý
《Tzigane》là một tác phẩm sáng tác năm 1924 của nhà soạn nhạc người Pháp Maurice Ravel (1875 – 1937) (link)
Nửa đầu u sầu chậm rãi, nửa sau có nhịp độ allegro (*), gần như toàn bộ quá trình Cố Nghi Lạc đều nhắm mắt lại để kéo đàn.
(*) Allegro: Thuật ngữ trong âm nhạc. Mỗi bản nhạc sẽ có tempo (nhịp độ) riêng, tempo có những thuật ngữ quy định ứng với bpm (số nhịp một phút) như Lento, Allegro, Presto v.v…
Tempo allegro: 120-168 bpm, nhanh, gọn, dứt khoát.
Chính giữa sân khấu đen nhánh, có rất nhiều con người bé nhỏ đang khiêu vũ, xanh, trắng, vàng, tím. Có vũ công mặc váy ballet, mặc váy bồng, hài hước, đoan trang, còn có người mặc trang phục hầu gái đeo tai thỏ.
Bọn họ nhảy, cười, đi lòng vòng rồi lui ra hai bên, dạt ra một con đường, có một người đàn ông thân hình cao lớn sải bước từ cuối con đường ngập tràn ánh sáng đi tới.
Đợi khi tới gần, có thể thấy người này có gương mặt giống với người tối qua Cố Nghi Lạc nhìn. Cho dù không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn nhận ra nét mặt tuấn lãng phi phàm như một vị vương tử, như thể đang phát sáng.
Đến đoạn cuối, cao độ cùng với tiết tấu không ngừng tăng tốc, Cố Nghi Lạc không mở mắt, chậm rãi buông đàn khỏi vai, nâng cánh tay cầm cây vĩ lên, trong không gian yên tĩnh đơn độc, che kín mặt mình.
“Đệt —” Phản ứng tới hơi chậm, má cậu đỏ hây hây, thở hổn hển mắng, “Cũng quá con mẹ nó đẹp trai rồi.”
Cố Nghi Lạc, người coi việc có gia sản ở khắp mọi nơi là mơ ước thứ hai sau âm nhạc, không khỏi bắt đầu suy nghĩ có nên kiếm một căn nhà để chơi không.
Buổi chiều, cậu tới biệt thự Nam Sơn dạy thêm cho đứa bé kia.
Trải qua lần giáo dục hôm bữa, thằng bé nghe lời hơn rất nhiều, lần này còn chủ động tự giới thiệu: “Em tên là Vu Hạo Hiên, sau này đừng gọi em là thằng nhóc thúi nữa.”
Khi thằng bé không nghịch không quậy thì vẫn rất đáng yêu, Cố Nghi Lạc cười đến là vui vẻ: “Được thôi, Hạo Hạo.”
“Là Hạo của Hạo Nguyệt.” Thằng bé nhắc nhở, “Anh rõ đần, chắc chắn nghĩ là chữ có ba chấm thủy chứ gì.”
(*) Tên của Hạo Hạo lấy chữ 皓 trong từ 皓月 (trăng sáng), còn chữ Hạo có ba chấm thủy là 浩.
Cố Nghi Lạc nghẹn họng, vươn tay hung hăng vò đầu của thằng bé: “Em thông minh như thế, sao không thấy em kéo thẳng được cây vĩ hả?”
Hôm nay lại chỉ có thằng bé và bảo mẫu ở trong căn nhà rộng lớn như vậy, Cố Nghi Lạc thở phào. Cũng may tiền lương được gửi qua wechat, bình thường không có cơ hội gặp phụ huynh nhà này.
Hai ngày trước lúc phụ huynh hàng thật gửi lời mời kết bạn, Cố Nghi Lạc lo trước lo sau như giẫm trên băng mỏng, xác nhận không sai mới chọn đồng ý.
Rắc rối một lần là đủ rồi, thêm lần nữa, còn cần mặt mũi nữa không?
Nói đến mặt mũi… Cố Nghi Lạc vươn tay lên sờ mặt mình, nhắm mắt lại, trong nhịp điệu tự tưởng tượng, nghĩ đến việc được sờ vào đường cong đôi môi xinh đẹp của anh ấy, sóng mũi cao, sườn mặt như đao cắt…
May mắn thay nhạc nền là bài 《Little Star》 êm tai như tiếng cưa gỗ, nếu mà là bản nhạc rhapsody gì đó, không khéo Cố Nghi Lạc lại lộ ra vẻ mặt si hán cũng nên.
Sắp đến giờ tan học, bạn nhỏ Vu Hạo Hiên đặt câu hỏi: “Vì sao tất cả các nhạc cụ, ca khúc đầu tiên được học đều là 《Little Star》?”
Cố Nghi Lạc: “Không nhìn ra nha, em còn từng học các nhạc cụ khác?”
Vu Hạo Hiên xòe ngón tay bắt đầu đếm: “Đàn violin, piano, kèn harmonica, đàn tranh, sáo bầu… Đều từng học thử.”
Cố Nghi Lạc trợn trắng mắt trong lòng, thầm nghĩ: Nhà này thật đúng là mong con hơn người, không sợ con cái mệt mỏi.
“Đều từng học thử hả…” Cố Nghi Lạc hỏi cậu bé, “Vậy trong những nhạc cụ này, em thích nhất cái nào?”
Vu Hạo Hiên phồng má, mạnh miệng nói: “Dù sao thứ không thích nhất vẫn là đàn violin.”
Nói rồi liếc qua đàn của mình, lẩm bẩm không thôi: “Không thể thích hết tất cả à? Tụi nó đều rất êm tai mà.”
Cố Nghi Lạc không ngờ có một ngày mình sẽ được một thằng bé 6 tuổi chỉ điểm để ngộ ra.
Người đẹp trai thì đẹp trai vậy, nhìn thêm vài lần cũng ngán, thật sự vì một gốc cây xum xuê cành lá mà phải từ bỏ cả cánh rừng ư?
Không được đâu, người khác cũng đẹp chứ.
Mà với cấp bậc nhan sắc của Liang, chỉ có thể ngắm từ xa không thể đùa giỡn, mang theo bên người khéo sợ teo người cũng nên.
Chính Cố Nghi Lạc cũng không phát hiện ra rằng, ở phương diện tình cảm, sự lạc quan dũng cảm của cậu chỉ là thùng rỗng kêu to.
Cậu giỏi nhất là kiếm đủ loại cớ cho chính mình, cuộn trong vỏ bọc, như một động vật nhuyễn thể sợ bị thương, vừa ló ra, một giọt mưa rơi vào đầu, là bị dọa cho cuộn thành một cục rụt phắt vào.
Tiếp nối chủ đề trước đó, cậu gửi tin nhắn cho Liang:【Anh có thể tiếp nhận, còn tui thì không… Tui không thích loại hình như anh 】
Chột dạ nói ra lời trái lương tâm, tay Cố Nghi Lạc vừa gõ chữ vừa run rẩy.
Liang trả lời rất nhanh: 【 Ngài thích loại hình nào? 】
Cố Nghi Lạc muốn nói tui không thích loại dùng “Ngài”, lời tới khóe môi vẫn là sửa lại: 【Tui thích người có cùng sở thích với tui 】
Liang:【 Chỉ là điểm tương đồng thôi sao? 】
Today Nghi Happy: 【Xem như thế đi 】
Liang: 【Tôi thích màu đen. 】
Today Nghi Happy: 【Tui thích màu lam 】
Liang: 【 Tôi thích đọc sách. 】
Today Nghi Happy: 【 Tui thích âm nhạc 】
Liang: 【 Tôi thích leo núi. 】
Today Nghi Happy: 【 Tui ghét vận động 】
Liang: 【Tôi thích ăn ngọt. 】
Today Nghi Happy: 【Khéo quá, tui thích ăn cay 】
Liang:【 Tôi thấy trong vòng bạn bè của ngài có đăng ảnh mô hình. 】
Today Nghi Happy: 【Đó là của một người bạn tặng, phải lắp ráp rất rất lâu, còn bị cứa rách tay, hai hôm không thể kéo đàn. Lúc đó tui đã thề sau này không bao giờ lắp nữa 】
Today Nghi Happy:【Anh xem, hai chúng ta không hợp nhau chút nào 】
Gửi xong câu này, Cố Nghi Lạc thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nói đến nước này, đối phương cũng nên hiểu.
Căn cứ theo nguyên tắc nhiều bạn bè thì nhiều con đường, cậu còn bồi thêm một câu:【Tui biết mỗi ngày anh hỏi han tui là vì áp lực của phụ huynh, chi bằng chúng ta bỏ phéng mấy lễ nghi phiền phức này đi, dễ làm bạn với nhau, tuyệt biết bao nhiêu [/cười ngu] 】
Một lát sau, Liang trả lời:【Không phải. 】
Ngay sau đó còn nói thêm: 【 Không tuyệt. 】
Sau đó gửi tiếp phát thứ ba: 【 Chính là vì khác biệt, mới càng thêm phù hợp. 】
Cố Nghi Lạc ngửa mặt lên trời thét dài:【 Yêu đương chứ có phải bổ sung vào chỗ khuyết đâu, cái gọi là bổ sung nói thẳng ra chính là không có điểm nào giống nhau, không có chủ đề chung [/choáng] 】
Liang: 【 Chúng ta đều là gay. 】
Liang: 【 Giống nhau. 】
… Đây gọi là thứ giống nhau quái gì vậy?
Theo đó mà nói, hai ta cũng đều là đàn ông chứ gì nữa.
Cố Nghi Lạc không nghĩ ra, đường đường là một anh đẹp trai, nỗ lực như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Cậu hít sâu một hơi, lại hung hăng thở phì ra khỏi lỗ mũi —— Xem ra nhất định phải ra đòn sát thủ!
Cậu hằm hằm hè hè gõ chữ: [ Đáng tiếc, kiểu của tui và anh không hợp nhau đâu… Đừng nhìn tui thích mặc đồ con gái, nhưng thật ra là một đại mãnh 1 hàng thật giá thật đấy, ngoài ước mơ là thế giới hòa bình ra, chính là được ngủ với tiểu 0 khắp thiên hạ 】
【/Nhạc: 《 0 khắp nơi 》link 】
【 Bài hát này lúc nào cũng khiến tui khóc, làm 0 quá khó khăn, tui phải đi cứu vớt bọn họ [/cường tráng] [/cường tráng] [/cường tráng] 】
Phía đối diện không nói gì.
Năm phút, mười phút, mười lăm phút… Hai mươi phút trôi qua, Cố Nghi Lạc chậm rãi buông nỗi lòng lo lắng xuống.
Quả nhiên anh ấy là 1.
Cố Nghi Lạc đưa ra được kết luận này cũng không biết tiếc hận hay may mắn, nghĩ thôi thì ít ra một tên khốn nạn vô định như mình không làm lỡ người ta, trong lòng cũng thoải mái hơn ít nhiều.
Cố Nghi Lạc rất hiểu bản thân, nếu nói là không tin vào tình yêu, không bằng nói thứ cậu không tin tưởng là mối quan hệ mong manh giữa người và người dựa vào lời hứa để duy trì.
Nhớ lại hồi tốt nghiệp lớp mười hai, ánh mắt khinh miệt, nụ cười coi thường, lời lẽ châm biếm… Cố Nghi Lạc rùng mình một cái, xốc chăn lên che kín đầu.
Một lát sau, lại lặng lẽ meo meo nhô một nửa ra, ôm lấy điện thoại lên diễn đàn tìm thú vui để bình phục tâm tình.
Trên mạng cậu là một cậu rất khác, không cần che giấu gì, dù có phơi bày bản tính cũng không bị ai chỉ trỏ trách móc miệt thị.
Cậu như vị hoàng đế tuần sát hậu cung, khệnh khạng dạo qua các topic trên diễn đàn, cảm thấy thú vị thì để lại dấu chân, không có hứng thú thì thả tim cổ vũ, dân mạng Today Nghi Happy đi tới đâu, thì nơi đó là một mảnh an lành ấm áp.
Cùng lúc đó, trong phòng học nào đó ở một trường học nào đó ở một nước nào đó bên châu Âu, hiếm khi Lương Đống cầm điện thoại, vươn tay đẩy kính mắt, thầm đọc bình luận của một người nào đó để lại trong topic liên quan đến hoạt động thể thao.
Today Nghi Happy: Loại vận động mà tui am hiểu nhất ngoài nhảy ngang liên tục (*), nằm ngửa gập bụng, còn có chịu “thảo” trên giường [/ awsl]
(*) Một kỹ năng đặc biệt của nhân vật Sakamoto trong manga [Sakamoto desu ga?]
“thảo” (艹)có pinyin là cǎo, đồng âm với “thao” aka xoạc trong truyền thuyết =]]]]
Sau đó quay lại wechat, nhìn chằm chằm dòng chữ “Đại mãnh 1 hàng thật giá thật” chừng nửa phút.
Không lâu trước đó, anh vừa thông qua tìm kiếm trên internet biết được hàm nghĩa của “Đại mãnh 1”.
Lúc quay lại diễn đàn, trên mặt Lương Đống bất động thanh sắc, trong lòng thì như dời sông lấp biển.
Thà rằng nói dối tôi, cũng không muốn thử với tôi?
Nước biển vừa đắng lại chua, khiến Lương Đống nản lòng thoái chí, trượt tay ấn nhầm phím cũng không để ý.
Thế là lúc Cố Nghi Lạc đang hít hà thịt thà thơm ngon dưới topic xả ảnh nào đó, chỉ thấy trên cùng màn hình nhảy ra một thông báo —— Dong dislike bình luận của bạn.
Cậu dụi mắt xác nhận lại ba lần, đúng là dislike, không phải thả tim.
Ngón tay cái chổng ngược như đang vô cảm nói cho cậu biết —— Mày dâm đến độ ngay cả cư dân mạng cũng không chịu nổi.
Cố Nghi Lạc ấn mở trò chuyện riêng với Dong: Làm gì vại… TAT
Sau đó chuyện càng khiến người ta TAT hơn là, tin nhắn gửi đi hồi lâu, Dong vẫn không trả lời.
Nhấn vào avatar, điểm màu xanh phía dưới đã tắt, trạng thái offline.
Cố Nghi Lạc cắn chăn, nước mắt vô hình đảo quanh đáy mắt.
Phải từ chối soái ca ở hiện thực đã đau đớn không thở nổi rồi, sao lên mạng còn bị khinh bỉ?
Đồng chí Dong tiểu 0 ma mới này quá đáng thật sự, hôm qua còn tâm sự chuyện ông xã với nhau, hôm nay đã giả vờ cao lãnh không thèm trả lời?!
Đang tủi thân, điện thoại rung lên, wechat có tin nhắn mới.
Liang:【 Tôi cũng có thể làm 0.】
...
...
Cố Nghi Lạc bỏ ra hơn mười giây mới phản ứng lại được: Đù đù đù!!!
Hết chương 08.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc Lạc không biết mình đã bỏ lỡ những gì mà vẫn điên cuồng cắm flag (bao gồm nhảy ngang liên tục, nằm ngửa gập bụng, và chịu “thảo” trên giường)
Đợi mấy bữa nữa sẽ được nhìn cơ bụng, dùng kính lúp ra soi cho rõ.
Đúng rồi, hai người bọn họ sẽ là mối tình đầu của nhau