Bạn bè chế giễu, thầy cô căm ghét, bị chỉ trỏ như kẻ khác loài, nỗi thống khổ không thể giải thích…
***
Sáng thứ năm có môn chuyên ngành, đến chiều thì tập luyện, một ngày được xếp kín lịch trình, nhưng trên đường đi ăn cơm trưa, Cố Nghi Lạc vẫn bỏ thời gian đi tìm phòng đàn tập luyện thêm 1 tiếng đồng hồ.
Lúc chiều tập luyện thì Cố Nghi Lạc và Bành Châu ngồi cùng nhau, hai người dùng chung giá nhạc, lúc lật nhạc phổ còn đánh vào tay nhau mấy cái, khiến nhạc trưởng Tôn liếc nhìn mấy lần.
Lúc nghỉ giải lao, Bành Châu quan tâm hỏi: “Sao thế? Mất hồn mất vía.”
“Suỵt, đừng nói gì cả.” Cố Nghi Lạc giơ cây vĩ lên, “Để tớ kéo đàn thêm một lát.”
“Bình thường có thấy cậu cố gắng như thế đâu, sao, sang năm thật sự muốn giành giải thưởng?”
Cố Nghi Lạc nhắm mắt lại: “Chỉ cần tớ kéo đàn nhanh thật nhanh, nỗi phiền não sẽ không đuổi kịp tớ.”
Bành Châu: …
Dưới tiếng đàn thừa tốc độ thiếu êm tai, nghe Cố Nghi Lạc kể xong những chuyện đã xảy ra, Bành Châu đỡ trán: “Lạc ca cậu trâu bò quá rồi đấy. Người khác chỉ đơn giản là lật xe, cậu đây thì dỡ luôn bánh xe tháo luôn dây phanh ngay đầu đường cao tốc, không để lại đường lui nào cho mình luôn!”
Cố Nghi Lạc thở dài: “Tớ cũng đâu nghĩ mọi chuyện lại trở thành thế này.”
“Thôi được rồi, không từ chối thì sao biết mình sẽ hối hận đúng không.” Bành Châu tìm lối thoát cho cậu, “Tớ thấy hay là cậu chân thành nói lời xin lỗi với người ta, sau đó theo người ta luôn đi, dù sao người ta cũng nguyện ý làm 0 vì tình yêu rồi.”
Cố Nghi Lạc liếc cậu chàng: “Hôm qua tớ đã muốn hỏi rồi, không phải cậu là thẳng nam sắt thép à, thế những cái “0” cái “1” này là học từ đâu ra?”
“Trên mạng thôi, khắp nơi thiếu gì… Mà này, đang nói chuyện của cậu mà, sao lại đá sang người tớ?” Bành Châu chột dạ lái câu chuyện về, “Lạc ca à thật sự cậu không có ý định muốn thử chút với đối tượng hẹn hò kia hả? Tớ cảm thấy có thể thử xem sao, dù sao anh ta cũng xa tận chân trời, nhìn không thấy sờ không được, hai cậu không ai thiệt thòi.”
“Không thử không thử.” Cố Nghi Lạc kẹp đàn, lắc đầu, “Đánh thua nằm viện, đánh thắng ngồi tù.”
“Yêu đương chứ có phải đánh nhau đâu ba.”
“Kém là bao.” Cố Nghi Lạc nghĩ nghĩ, sửa lại lời nói, “Không, còn kinh khủng hơn so với đánh nhau, trên thời sự toàn tin tức gì mà bất đồng quan điểm là hô đánh hô giết, tớ muốn sống thêm mấy năm.”
Bành Châu ngửa ra sau dựa vào ghế, lắc đầu thở dài: “Haizz, ai mà ngờ Lạc ca oai phong một cõi trên internet của chúng ta, lớn đến thế này rồi mà chưa từng yêu đương lấy một lần?”
Cố Nghi Lạc 21 tuổi kinh nghiệm yêu đương và thuộc tính đều là số không tròn trĩnh, lại không thấy mất mặt chút nào. Dù gì trên diễn đàn giao lưu kết bạn, “mẫu thai solo” (*) chạy đầy đất, lạc đàn show ân ái trong đó mới là dị loại.
(*) Mẫu thai solo (母胎 solo): Đọc giống một cụm từ phổ biến trong giới giải trí và internet Hàn Quốc, 모태 솔로 (motae sollo), để chỉ những người có thời gian độc thân bằng với số tuổi.
Hôm nay trên phần hot nhất của diễn đàn có một topic như thế này, có một bé 0 tự nhận là mãnh 1 (Trên diễn đàn có rất nhiều tên 0 làm như vậy), kể mình yêu một thẳng nam, đồng thời cảm thấy thẳng nam kia cũng có ý với cậu ta, chỉ là ngại ánh mắt người đời không dám thừa nhận.
Cậu ta kể: Có một lần tôi không cẩn thận hất nước lên người cậu ấy, cậu ấy đỏ mặt ngay lập tức, che háng đi không cho tôi nhìn.
Cố Nghi Lạc cảm thấy khá thú vị, bình luận: Gặp phải chuyện này thì ai cũng xấu hổ thôi, ướt hết người rồi, không cho người ta che chỗ trọng điểm đi à?
Lúc thả tim không cẩn thận ấn nhầm vào nút chia sẻ, cùng lúc chia sẻ về trang cá nhân, thì bạn bè trên diễn đàn cũng sẽ nhận được thông báo về hoạt động của cậu. Cố Nghi Lạc vội vàng luống cuống chọt vào giao diện trò chuyện riêng với Dong, phát hiện chức năng của diễn đàn này bị tối cổ, đã gửi tin đi là không thể thu hồi.
Today Nghi Happy: Ngại quá hic ấn nhầm, đừng xem là được.
Từ lần Dong dislike bình luận của cậu, đồng thời bơ tin nhắn riêng, con thuyền tình bạn nhỏ bé của hai người nói lật là lật, cứ như chưa từng nói chuyện với nhau. Nên lần này Cố Nghi Lạc không để trong lòng, nghĩ bụng lật thì lật thôi, Nhạc ca của mấy người không dám tìm bạn trai, chứ thiếu bạn bè bình thường ở khắp thiên hạ à? Vắng mợ chợ vẫn đông.
Sau đó bị vả mặt bộp bộp bởi đối phương trả lời lại.
Dong: Ừ, không sao.
Cố Nghi Lạc vốn đã định tắt đèn chuẩn bị ngủ, ngồi bật dậy trên giường.
Today Nghi Happy: Cuối cùng cũng để ý đến tui rồi… TAT
Cư dân mạng Dong nói hai hôm trước bận việc không lên diễn đàn, nên không thấy tin nhắn, dislike cũng là ấn nhầm thôi, không phải cố ý.
Cố Nghi Lạc thanh thản, thở phù một ngụm khí uế trọc tích tụ trong lòng, ngả ra tựa vào đầu giường reply: Làm tui sợ muốn chết, còn tưởng nói sai gì đó làm bạn giận rồi cơ
Dong: Không đâu.
Today Nghi Happy: Vậy là tốt rồi [/ha ha]
Today Nghi Happy: Muộn lắm rồi, sao bạn vẫn chưa ngủ?
Dong: Ở nước ngoài, nơi đây đang là ban ngày.
Today Nghi Happy: Oa, sao hết người này đến người kia ở nước ngoài
Dong: Còn ai nữa?
Today Nghi Happy: Đối tượng hẹn hò nói với bạn lần trước á
Dong: À.
Today Nghi Happy: Nhắc mới nhớ, bạn rất giống anh ấy
Dong: Thật sao?
Today Nghi Happy: Ừa, đều rất đáng yêu
Dong: …
Today Nghi Happy: Ha ha ha ha ha… Ha ha… Ha y hu hu hu hu hu hu hu hu
Ha lấy ha để rồi lại khóc luôn được, cư dân mạng bên kia không hiểu kiểu gì: Sao thế?
Khuya đến luôn đa sầu đa cảm hơn, phía đối diện là một cư dân mạng không tính là quen thân, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn không nhịn được, bộc bạch hết nỗi lòng.
Today Nghi Happy: Nhưng bây giờ anh ấy không để ý tới tui TAT
Dong: Vì sao?
Today Nghi Happy: Vì tui chọc cho anh ấy giận rồi TAT
Dong: Có lẽ không giận, chỉ là không biết phải nói gì.
Today Nghi Happy: Thôi rồi, đến mức không có gì để nói, nghiêm trọng hơn rồi TAT
Dong: Không muốn xem mắt, thì thoát khỏi anh ta không tốt à?
Today Nghi Happy: Tuy ở phương diện tính cách tui khác biệt rất nhiều với anh ấy, nhưng anh ấy rất thú vị, nói chuyện phiếm với anh ấy rất vui vẻ
Dong: Thú vị?
Today Nghi Happy: Đúng vậy, cái biểu tình “TAT” này là tui dạy anh ấy đấy, bạn trông có giống đeo lông mi giả khóc không
Dong: Ừ.
Today Nghi Happy: “TAT” “TAT” “TAT”
Today Nghi Happy: A Đông, tui khó chịu quá
Cư dân mạng Dong mới thu hoạch được phải gánh trách nhiệm nghe Cố Nghi Lạc tâm sự xả hết buồn, xong lại phải tiếp tục sứ mệnh giúp cậu khắc tên lên đàn.
Thứ bảy vốn không có tiết, đến tối đột nhiên khoa sắp xếp một buổi tọa đàm lâm thời có liên quan đến nhạc thính phòng, nhất là phải điểm danh, sinh viên cả khoa không ai chạy thoát.
Mà tên Bành Châu kia, lấy lý do chị gái kết hôn, quang minh chính đại xin nghỉ.
Gần tới cuối kỳ, lại có cuộc thi cần chuẩn bị, Cố Nghi Lạc luyện đàn từ sáng tới tối, mặc kệ giáo sư trên bục giảng bài dạt dào tình cảm ra sao, trình bày PPT tinh diệu tuyệt luân như thế nào, cậu cũng ngáp dài liên tục, đầu cũng không ngẩng lên được.
Cậu quay đầu nhìn về phía sau bên phải, ngay cả Lư Tiêu Địch và thủ tịch Tưởng của đoàn nhạc hàng xóm cũng vừa nghe vừa ngáp, cảm giác tội lỗi vừa dâng lên lập tức tan thành mây khói.
May mà có A Đông nói chuyện phiếm với cậu.
Cố Nghi Lạc lau lau nước mắt rỉ ra ở khóe mắt, cúi đầu hí hoáy nghịch điện thoại.
Dong: Nếu lo viết tiếng Trung sẽ phá hỏng hiệu quả tổng thể, có thể thử dùng chữ cái viết tắt.
Today Nghi Happy: Ý của bạn là, Sắt Sắt… SS?
Dong: Ừ.
Cố Nghi Lạc dụi mắt, dùng bàn giả làm đàn, dùng ngón tay viết thử hai lần lên trên.
Today Nghi Happy: Cảm giác sẽ rất đẹp, A Đông à bạn giỏi ghê [/ nháy nháy mắt]
Hình như phía đối diện không ưng cái tên mới này cho lắm, lại gửi tới một chữ “Ừ” ngắn ngủi qua loa.
Đang lúc hai người bắt đầu thảo luận làm thế nào để phối màu, bỗng giáo sư đang tục kinh trên bục đứng dậy, tuyên bố: “Tiếp sau đây, xin mời Đàm Thiên, cố vấn khoa dương cầm của trường ta, vào giảng cho mọi người các kỹ xảo ở phương diện hợp tấu…”
Nghe thấy cái tên nào đó, toàn thân Cố Nghi Lạc cứng đờ.
Trong giảng đường có diện tích không lớn, tiếng vỗ tay nhiệt liệt qua đi, một người đàn ông ăn mặc sang trọng, thân hình cao lớn chậm rãi bước lên bục: “Chào các bạn, tôi là Đàm Thiên, sau đây tôi sẽ tiếp tục đề tài của giáo sư Phương, phát biểu vài lời kiến giải vụng về.”
Mặc dù Cố Nghi Lạc rất buồn ngủ, nhưng nửa đầu buổi giảng ít ra vẫn có thể nghe vào ít nhiều, nửa buổi sau cậu chỉ hận không thể rời tiệc sớm hoặc bịt kín tai lại.
Một chữ cậu cũng không muốn nghe.
Điều này không thua gì sự hành hạ mà một trận cực hình đem lại, đến nỗi bài giảng mới đi đến hồi tổng kết, cậu đã bắt đầu quấn khăn quàng đeo găng tay, chỉ chờ xuất phát.
Trước khi ra về, còn không quên nhắn nhủ dân mạng A Đông một tiếng: Sắp kết thúc rồi, đợi lát nữa nói tiếp
Dong: Ừ.
Today Nghi Happy: Một tẹo nữa tui phải lao ra đầu tiên
Dong: Có việc gấp?
Today Nghi Happy: Người đang đọc diễn văn trên bục là người xấu, tui không muốn chạm mặt với gã
Cố Nghi Lạc nói được là làm được, trên bục vừa dứt lời, tiếng vỗ tay bên dưới chưa ngừng, cậu đã đứng phắt lên, vừa khẽ nói “Xin cho qua”, vừa khom lưng chen ra cửa sau của giảng đường.
Tự cho là đã sắp xếp kín kẽ, vạn vô nhất thất (*), nhưng khi đi đến cổng trường lại nhớ ra, lọ sơn acrylic lúc tối cất công chạy tới cửa hàng dụng cụ vẽ ở cổng Học viện Mỹ Thuật mua về, quên mất toi ở giảng đường.
(*) Vạn vô nhất thất (万无一失): Tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn
Xoắn xuýt không đến năm giây, Cố Nghi Lạc quay đầu chạy trở về.
Sơn này là chọn mua dưới sự chỉ đạo của Dong, hai người bàn bạc hồi lâu mới chọn ra được nhãn hiệu và màu sắc ưng ý. Tuy nói cũng có thể mua trên mạng được lọ giống thế, nhưng chung quy lại là phiền phức, với cả cậu với Dong đã thống nhất tối nay về sẽ pha màu thử, xem hiệu ứng thế nào, cậu không muốn thất tín với người khác.
Cậu ôm suy nghĩ may mắn, lúc này chắc giáo đường đang được quét dọn, khẳng định tất cả người đã giải tán, không thể trùng hợp đụng phải gã kia được.
Nhưng mà, loại chuyện có xác suất thấp này, cuối cùng cũng phát sinh ngay giây phút Cố Nghi Lạc nghĩ “Không xui xẻo đến mức đó chứ”.
Quay lại giảng đường, lấy túi sơn màu dưới chỗ ngồi ra, Cố Nghi Lạc cố gắng nín thở, rón rén đi về phía cánh cửa duy nhất mở ở đằng sau.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân đi từ xa đến gần ở cửa ra vào, cậu còn định làm bộ không nghe thấy để lơ đi, nhưng khi một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt, cậu không thể không dừng bước.
Đàm Thiên gọi tên cậu, nói: “Vừa nãy ở trên bục tôi nhìn thấy cậu, lần trước gặp nhau quá vội vàng, nên định tan học xong thì ôn chuyện với cậu.”
Cố Nghi Lạc nỗ lực tìm khe hở để chuồn đi, nhưng vô ích, hơi ủ rũ quay mặt sang một bên: “Không có gì hay để ôn hết.”
“Thật sao?” Đàm Thiên mang theo nụ cười không khác gì lúc giảng bài, “Chúng ta đã ba năm không gặp mà? Tính từ kỳ thi nghệ thuật năm đó…”
“Tôi không nhớ rõ.” Lúc này Cố Nghi Lạc cắt lời gã, “Tránh ra, tôi muốn về nhà.”
Vẻ cân nhắc hiển hiện nơi đáy mắt, Đàm Thiên nghiêng người về phía trước, hạ giọng: “Sao, sợ tôi như vậy?”
Như đụng phải mấy thứ bẩn thỉu, Cố Nghi Lạc giật lui về phía sau mấy bước, lúc ngẩng đầu lên hô hấp đã trở nên hổn hển.
“Tránh cái gì? Chỗ này có camera, tôi cũng không đụng vào cậu.” Thấy phản ứng kịch liệt của cậu, Đàm Thiên giơ hai tay lên chứng minh sự trong sạch, nhưng vẻ mặt thì không hề vô tội, “Có điều, không phải năm đó cậu rất thích dính vào tôi à? Bây giờ tránh như tránh rắn rết, diễn cho ai nhìn?”
Đôi môi khép mở kịch liệt mấy lần, Cố Nghi Lạc như có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng lời đến bên miệng chỉ còn lại một câu mạnh miệng đấu đá: “Buồn nôn, anh thật sự khiến người ta buồn nôn!”
Cậu biết rõ mình càng tỏ ra mất bình tĩnh, thì tên khốn trước mặt này càng đắc ý, nhưng mấy lời vừa rồi, dễ dàng khơi dậy cơn ác mộng cậu khóa kỹ năm xưa, trước giờ không bao giờ kiềm chế nổi.
Quả nhiên, Đàm Thiên thấy cậu như vậy, nhếch môi, vẻ đắc ý ác liệt hiện rõ rành rành.
“Tôi buồn nôn?” Đàm Thiên bước về phía dưới một bước, “Cậu là đồng tính luyến ái, cả trường đều biết, còn tôi thì không.”
Gã ép sát từng bước, đón lấy ánh mắt phẫn nộ của Cố Nghi Lạc, bởi vì biết rõ cậu không có cách nào, trong lòng vô cùng sảng khoái.
“Đừng có quên, ban đầu là cậu thổ lộ với tôi, muốn yêu đương với tôi… Cả trường đều biết hết.”
Lời nói nhẹ tênh chui vào tai, rơi vào trong lòng lại nặng tựa ngàn cân.
Cố Nghi Lạc không tránh được, bị kéo vào đoạn ký ức phủ bụi năm nào, giẫm vào những vòng xoáy nước, không ngừng chìm xuống.
Bạn bè chế giễu, thầy cô căm ghét, bị chỉ trỏ như kẻ khác loài, nỗi thống khổ không thể giải thích… Như tảng tuyết nện xuống, khiến khớp hàm Cố Nghi Lạc run rẩy, lạnh tái cả mặt.
Lý trí nói cho cậu biết cậu phải mau chóng rời đi, cậu sắp không chịu nổi nữa rồi, nói thêm một câu một chữ với tên khốn này cũng khiến thể xác và tinh thần cậu bị đày đọa và hao mòn. Nhưng cơ hội khó có được, nhất định cậu phải cố gắng vì bản thân một lần.
Không thể nhu nhược như lúc trước nữa.
Cánh tay để sau lưng nắm thật chặt điện thoại, mật mã mở khóa Cố Nghi Lạc cài rất đơn giản, bằng ký ức của cơ bắp nhấn 6 số liên tục, ngón cái nhẹ nhàng trượt trên màn hình, định mở phần mềm ghi âm ở trên cùng góc trái.
Cố Nghi Lạc ép bản thân phải trấn tĩnh: “Sự thật ban đầu đến cùng là như thế nào, hẳn là trong lòng anh biết rõ.”
“Thì sao? Dù gì bọn họ chỉ biết là cậu không biết xấu hổ quấy rối tôi.” Giọng điệu của Đàm Thiên ung dung, “Có đôi khi, tin đồn còn chiếm được lòng người hơn là chứng cứ.”
Trái tim nhảy thình thịch trong lồng ngực, lực tập trung của Cố Nghi Lạc có hạn, thật ra cũng nghe rõ gì cả. Cậu biết thời cơ đã tới, đầu ngón tay run lẩy bẩy di chuyển trên màn hình, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay đã rỉ ra.
Đàm Thiên lại tiến lên một bước, có lẽ là nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu thì gã hơi mềm lòng, ngữ khí thoáng dịu lại: “Từng học được một bài học, thì nên biết sai. Lúc trước tôi đối xử với cậu tốt như vậy, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, không nói ra, tôi có thể ——“
Gã đang nói, thình lình, một tiếng nhạc vang vọng trong giảng đường.
Bởi vì không nhìn thấy màn hình điện thoại, cộng thêm quá căng thẳng, ngón tay của Cố Nghi Lạc mở phần mềm ghi âm ra sau đó nhấn chệch, phát bản ghi âm buổi diễn tấu lưu bên trong.
Hỏng rồi.
Trong nháy mắt sắc mặt Cố Nghi Lạc trắng bệch, cậu mượn chút khí lực cuối cùng co cẳng chạy ra cánh cửa phía sau Đàm Thiên, nhưng vì ở thế yếu nên bị Đàm Thiên túm cánh tay lôi về.
Dưới khoảng cách về sức lực, Cố Nghi Lạc chỉ kịp giãy dụa mấy cái, đã bị quăng ngã đập vào vách tường bên cạnh cửa.
“Dám giở thủ đoạn dưới mắt tôi? Có tin tôi sẽ khiến cậu không ngóc được đầu lên ở cái trường này nữa không!”
Mắt thấy Đàm Thiên lại lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn như đã từng, nắm đấm của gã giơ cao khỏi đỉnh đầu, Cố Nghi Lạc nhắm mặt lại theo phản xạ có điều kiện, siết chặt hai tay.
Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, không biết ngón tay cái trượt vào chỗ nào trên màn hình, tiếng âm nhạc ngừng, thay vào đó là một giọng nói trầm thấp.
“Lạc Lạc.” Có người đang gọi cậu, dừng một lát, lại gọi thêm một tiếng, “Lạc Lạc, có nghe thấy không?”
Đàm Thiên cũng bị tình huống đột phát làm cho không kịp trở tay, vội vã muốn cướp điện thoại của cậu.
Lúc này Cố Nghi Lạc giành trước một bước, cậu giơ tay áp điện thoại vào tai, thở hổn hển đáp: “Có, có nghe.”
“Nghe giọng không đúng lắm, có phải bị cảm không?”
“Ừm, hôm nay hạ nhiệt, có lẽ, có lẽ bị cảm lạnh.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh một lát, nói: “Xung quanh ồn quá, mở loa ngoài lên.”
Nếu lúc này Cố Nghi Lạc để ý, thì có thể phát hiện gì đó, dù sao trong giảng đường chỉ có hai người là cậu và Đàm Thiên, sao lại ồn được.
Nhưng cậu không kịp suy nghĩ, chỉ có thể lần theo chỉ thị phát ra từ nơi duy nhất cho cậu cảm giác an toàn, để điện thoại xuống nhìn giao diện, máy móc đáp: “Rồi, đã mở loa ngoài rồi.”
“Được.” Bên kia lên tiếng, sau đó nói, “Tan học chưa, sao vẫn chưa ra ngoài?”
Cố Nghi Lạc nuốt khan miếng nước bọt, dưới cái nhìn chòng chọc của Đàm Thiên đáp lời: “Tan rồi, ra bây giờ đây.”
Cả người cậu đều mụ mị, nhìn chằm chằm vào cuộc gọi thoại với cái tên “Liang” trên màn hình, tất cả lời nói thốt ra đều là vô thức.
Cậu bị dồn ép đứng trên vách đá cao vạn trượng, chỉ muốn mau mau xuống dưới, mau mau thoát khỏi.
Thế là, chàng trai chưa từng gặp mặt bên kia mạng internet, đưa một chiếc thang vững chãi chắc chắn tới cho cậu, cũng mở rộng vòng tay cố gắng đón lấy cậu.
“Ừ, tôi đang ở cổng trường em, cho em thời gian 3 phút.”
Lúc Liang nói chuyện, không nhanh không chậm, thanh tuyến bình tĩnh và dịu dàng.
Nháy mắt đó, Cố Nghi Lạc cảm thấy dường như anh đang ở ngay bên cạnh mình, nỗi sợ hãi đè người không thở nổi đều biến mất hết.
“Nếu ba phút sau không nhìn thấy em, tôi sẽ đi vào tìm em.” Anh nghiêm túc nói từng chữ một, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ là anh đang nói đùa, “Bây giờ, bắt đầu đếm ngược ——“
Hết chương 10.