Người tâm trí rối bời mất ngủ cả đêm.
Sáng thứ Hai, Trương Lộ Chi vô cùng tò mò khi thấy Ôn Dương mệt mỏi thấy rõ.
Rõ ràng hôm qua là ngày nghỉ bình thường của đại ca Ôn, tại sao được nghỉ mà lại phờ phạc như vậy?
Hai người gặp nhau ở lối vào đơn vị... Ôn Dương tinh thần mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi, đến cả ánh mắt cũng không bố thí Trương Lộ Chi một cái.
Nhưng mệt thì mệt... người vẫn như sắt như thép, một bữa không ăn sẽ đói phát điên.
Thay đồng phục xong, Ôn Dương cầm đầu Trương Lộ Chi đến căn tin.
Thật ra trước đây nàng rất ít khi ăn trong căn tin, cùng lắm chỉ đến ăn bữa khuya khi đói bụng trong ca tối, vì dù gì nàng cũng có một người cha già Ôn Quốc Đông lo nội trợ ở nhà.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Ôn Dương đã quen với việc ăn ở căn tin đơn vị như những người khác.
Nếu là ca ngày, sẽ ăn bữa sáng hoặc bữa tối.
Nếu là ca tối, sẽ ăn bữa tối hoặc bữa sáng.
Ăn ở căn tin, có lẽ đúng như cách nói của Trương Lộ Chi và Trần Phi.
Thứ họ thưởng thức không phải những bữa cơm, mà là tình bạn.
Sĩ quan Ôn, người hưởng thụ tình bạn, còn chưa kịp bước vào căn tin đã bị chặn lại bởi một giọng nói chói tai.
Trương Lộ Chi và Ôn Dương cùng nhìn về phía phát ra âm thanh... người ngoài cửa vào căn tin, càng nhìn càng thấy quen mắt.
"Đại ca, đây là..."
Sở dĩ Trương Lộ Chi đột ngột ngậm miệng lại là vì cậu có thể nhìn thấy sự ghét bỏ không hiện mà rõ trong ánh mắt Ôn Dương.
Trước khi Trương Lộ Chi lên tiếng, Ôn Dương đã nhận ra rồi.
Giọng nữ lớn tiếng gọi nàng cách cổng nhà ăn 50 mét chính là đến từ Kiều Mộ Quân.
Nhưng chỉ là một khoảnh khắc ghét bỏ ngắn ngủi, Trương Lộ Chi nhìn thấy sắc mặt Ôn Dương đột nhiên thay đổi, tựa hồ vui mừng lên hẳn.
Mặc dù đúng là đã lâu không gặp bà chị Mộ Quân, nhưng đại ca Ôn nhất thiết phải vui vẻ đến thế sao?
Trương Lộ Chi không hiểu suy nghĩ của Ôn Dương là điều rất bình thường.
Thẳng nam mà, lại còn ngố.
Ôn Dương không có tâm tư quan tâm đến nghi ngờ của Trương Lộ Chi, nàng vui vẻ bước về phía lối vào của căn tin.
Trong lòng Ôn Dương có suy đoán... về nguyên nhân tại sao Kiều Mộ Quân lại xuất hiện ở đây sau hơn một tháng.
"Giám đốc Kiều đây là... nghĩ kỹ rồi sao?"
Những người thông minh quả nhiên dễ nói chuyện hơn hẳn.
Chỉ khổ Trương Lộ Chi, người cùng đi ra với Ôn Dương, cậu nhìn đại ca, rồi nhìn bà chị mang ánh mắt cương quyết, hoàn toàn không hiểu hai người này đang chơi trò đố chữ gì.
Kiều Mộ Quân gật đầu chắc chắn:
"Ừ, đã nghĩ kỹ."
Ôn Dương lại hỏi:
"Lần này chắc chứ?"
Kiều Mộ Quân lại đáp:
"Chắc chắn... bà đây không thể chưa bắt đầu đã từ bỏ! Mỡ chưa đến miệng mà còn vứt đi thật không phù hợp với tác phong nhất quán của bà đây. Ném một miếng thịt ngon lành như Cố Ngôn Minh đi, sau này ăn gì cũng thấy không ngon."
Ôn Dương bước tới gần một chút, vẫn như trước đây, xin chú bảo vệ cho phép Kiều Mộ Quân vào sân.
Nàng liếc nhìn Kiều Mộ Quân, cười nói:
"Được thôi, 'tiên nữ' đã biến thành 'bà đây', để tôi dẫn bà đi ăn."
Thế là hai người bạn đã chưa gặp nhau hơn một tháng vui vẻ bước vào căn tin dưới ánh mắt khó tin của Trương Lộ Chi.
Chỉ là bữa sáng ở căn tin thôi mà, ai không biết sẽ tưởng hai người này định ăn bữa Michelin sang chảnh nào đó, hoặc sẽ tưởng hôm nay căn tin có món gì mới lạ.
Trong đầu sĩ quan Trương thẳng nam chỉ có thể nghĩ được đến như vậy.
Cậu đi theo hai cô gái xinh đẹp vào căn tin, định bụng lát nữa sẽ hỏi những người anh em xương máu xem vừa rồi hai cô gái chơi trò gì mà khó hiểu vậy.
......
Khi Ôn Dương và Kiều Mộ Quân cầm khay cơm đi tìm kiếm đồng đội, Ôn Dương đột nhiên nhận ra, nàng đã tạm thời quên mất bí ẩn chưa được giải đáp khiến bản thân trằn trọc cả đêm vì sự xuất hiện của Kiều Mộ Quân.
Các đồng nghiệp khác trong căn tin gọi cơm xong đều tìm kiếm chỗ ngồi, còn hai cô gái gọi cơm xong thì tìm kiếm ai đó...
Tìm người cũng giống như tìm chỗ ngồi, nhưng tìm chỗ ngồi chưa chắc đã giống tìm người.
Kiều Mộ Quân huých vào cánh tay Ôn Dương:
"Bên đó."
Đây là lần hiếm hoi Kiều Mộ Quân tìm thấy Giản Mộc Tư trước Ôn Dương - người đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Ôn Dương liếc mắt nhìn người ngồi bên bàn ăn cách đó không xa, không lập tức đi theo Kiều Mộ Quân.
Nàng đứng yên tại chỗ, hay nói chính xác hơn là sững sờ tại chỗ.
Có một suy nghĩ khó mà tưởng tượng nổi vừa mới lướt qua tâm trí nàng, chỉ mới vừa nãy mà thôi.
Nàng thậm chí còn không để ý Kiều Mộ Quân đã quay lại tìm nàng vì phát hiện nàng không đi theo.
Mãi cho đến khi Kiều Mộ Quân xuất hiện trước mắt, Ôn Dương mới kinh hãi lui về sau mấy bước vì khuôn mặt của người đang lù lù trước mắt kia...
Rõ ràng, Kiều Mộ Quân không có tâm trạng trêu chọc người bạn vừa bị giật mình.
Ôn Dương hôm nay quá bất thường.
"Cừu Cừu, bà không khỏe à?"
Kiều Mộ Quân giơ tay lên sờ trán Ôn Dương.
Kiểm tra nhiệt độ trên trán Ôn Dương, rồi lại kiểm tra nhiệt độ trên trán chính mình...
Đâu có.
Đâu có sốt đâu.
"Tôi ổn mà."
Ánh mắt Ôn Dương khẽ lay động, mang theo hàm ý tránh né.
Tuy nhiên, những ánh mắt như vậy luôn có thể khiến người ta cảm thấy có điều gì đó bí ẩn.
Kiều Mộ Quân không yên tâm, trở nên nghiêm túc không ít.
Cô sánh vai Ôn Dương đi đến bàn ăn nơi mọi người đang ngồi, sắc mặt mang đầy vẻ lo lắng của Ôn Dương vẫn lộ rất rõ.
Khay cơm của hai người đặt lên bàn, Ôn Dương vừa ngồi xuống, Giản Mộc Tư đã lấy tay sờ lên trán Ôn Dương.
"Sao vậy? Không khoẻ sao?"
Ôn Dương cảm giác cơ thể mình run lên rõ mồn một, giống như chỉ là phản xạ trong vô thức.
Ánh mắt Giản Mộc Tư khẽ dao động, chợt tràn đầy cảm xúc lo lắng không tên.
Cô lo lắng có lẽ Ôn Dương đang sốt nhẹ... hoặc có thể là sốt cao giai đoạn đầu.
Giản Mộc tư vội vàng đứng dậy, không đợi câu trả lời của Ôn Dương mà đã nắm lấy cánh tay nàng: "Đi thôi."
Thế nhưng vì đang mê man trong những cảm xúc choáng váng và phức tạp, Ôn Dương không kịp trả lời câu hỏi của Giản Mộc Tư...
Lúc này đột nhiên bị Giản Mộc Tư kéo đi, cuối cùng nàng cũng tìm lại được chút tỉnh táo.
Ôn Dương an ủi hai bạn nữ dưới ánh nhìn chăm chú của ba ông tướng.
Kiều Mộ Quân có thể nói là đã yên tâm.
Nhưng Giản Mộc Tư, có vẻ như vẫn không hoàn toàn tin.
"Thật sự không sao, hôm qua em chơi game khuya quá, ngủ không đủ giấc."
"Đại ca, chị chơi game gì? Cùng nhau lập đội đi."
Ôn Dương liếc Trương Lộ Chi một cái, trong lúc tìm lý do cho chính mình, nàng đã chọn một tên trò chơi đầu tiên xuất hiện trong đầu - Đấu Địa Chủ.
"Đấu Địa Chủ, chị chơi Đấu Địa Chủ."
Ngay tức khắc, cả bàn ăn trở nên yên tĩnh.
Giản Mộc Tư mím môi, mọi người xung quanh đều như đang cố nhịn cười, nhân vật chính thì đột nhiên đỏ mặt.
Thấy tai Ôn Dương đỏ bừng, nhìn biểu cảm kiêu ngạo có chết cũng không chịu khuất phục của Ôn Dương, Giản Mộc Tư nhẹ nhàng cười.
......
Trước khi rời khỏi căn tin, chương trình kết nối trái tim chính thức được lên sóng.
Ôn Dương gọi Cố Ngôn Minh đến căn tin ăn một bữa.
Về phần chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo giữa anh Cố và người chị em tốt của nàng...
Chuyện mình còn lo chưa xong, huống chi là chuyện người khác, để sau hỏi vậy.
......
Vào đêm xảy ra vụ bắt cóc con tin ở khu nội trú của Bệnh viện Số 1, sau khi Lục Nhiên vội vã chạy trốn khỏi ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu, Giản Mộc Tư đã trò chuyện cùng Minh Lạp một lúc.
Thời gian trò chuyện không quá dài mà cũng không quá ngắn.
Cuối cuộc trò chuyện, Giản Mộc Tư đưa số điện thoại hiện tại của Lục Nhiên cho Minh Lạp.
Sau đó, Minh Lạp đã soạn một tin nhắn cho Lục Nhiên:
Số điện thoại của em vẫn luôn không thay đổi.
Khi thông báo tin nhắn đột ngột vang lên, Lục Nhiên vẫn còn hơi kinh ngạc.
Tin nhắn vào lúc muộn thế này...
Cô nghĩ đó là chỉ tin rác, nhưng sau đó nhìn thấy tên người gửi xuất hiện trên màn hình điện thoại: Minh Lạp.
Dãy số điện thoại qua bao năm vẫn không thay đổi, vẫn luôn theo chủ nhân đi từ kỷ nguyên 2G sang thời đại 4G.
Trong khoảng thời gian đó, Lục Nhiên đã đổi điện thoại rất nhiều lần.
Từ Nokia cục gạch đến điện thoại gập, từ điện thoại trượt cho đến điện thoại thông minh.
Biệt dang của người liên lạc trong danh bạ cũng được đổi từ "My girl" năm đó thành "Minh Lạp" theo cách đơn giản nhất.
Hơn mười năm trôi qua, khi lần đầu tiên nhìn thấy hai chữ "Minh Lạp" xuất hiện trên màn hình điện thoại... đôi mắt của Lục Nhiên đỏ hoe, không cầm được mà bật khóc.
Thì ra, cô đã mong chờ điều này từ lâu...
Cô luôn thiết tha mong đợi tin nhắn của người ấy sẽ xuất hiện trên màn hình điện thoại của mình.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, đúng như Minh Lạp đoán, cô không nhận được tin nhắn trả lời từ Lục Nhiên.
Cô mỉm cười trước màn hình điện thoại, không hề buồn bã trước sự "phớt lờ" của đối phương.
Nếu như thực sự chỉ là "đã xem", thì Lục Nhiên của ngày hôm qua đã không cuống cuồng chạy trốn.
Cô biết chứ, Lục Nhiên không phải đang chạy trốn cô.
Có quá nhiều điều chưa thể chắc chắn, huống chi bọn họ đã chia cách hơn mười năm, không còn là "bọn họ" của mười năm về trước.
Vài ngày sau, những cuộc điện thoại Minh Lạp chủ động gọi đi đều không được bắt máy.
Lục Nhiên chỉ nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, nhấn nút tắt tiếng sau mỗi hồi chuông, sau đó nhìn chằm chằm vào cái tên nhấp nháy mà không nói lời nào.
Nếu như nói cô của năm ngoái vẫn có thể thoát khỏi bước ngoặt ở cái tuổi gần 40, thì cô của năm nay thực sự không có cách nào thoát được.
Trên hộ chiếu, cũng như chứng minh thư còn lưu lại trong nước đều cho thấy rõ độ tuổi hiện tại của cô...
Cô ấy đã 40 tuổi, đã thực sự bước vào ngưỡng cửa 40.
Lần gần nhất khi yêu một người, cô vẫn đang ở cái tuổi bình minh mới rọi, tất cả tương lai đều tràn trề nhiệt huyết. Cô cho rằng tương lai là một mai này chứa vô vàn những khả năng vô tận.
Khi lần đầu tiên rời xa tổ quốc, cô chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Năm đó họ vẫn dùng chứng minh nhân dân đời đầu, không phải thẻ cứng, cũng không gắn chip.
Khi đó, quốc tịch của cô vẫn là Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Thời gian khiến mọi thứ đổi thay, khi trở về tổ quốc một lần nữa, cô đã từ "người Trung Quốc" biến thành "người Hoa".
Tất cả những điều đó không chỉ thay đổi ý nghĩa về quyền sở hữu hợp pháp, mà còn xoay chuyển cõi lòng của cô.
Minh Lạp không còn là người có thể giả vờ khách sáo và phóng khoáng trước mặt người khác nữa.
Nếu không, tại sao sau ngần ấy năm, cứ đến rồi lại đi, cô ấy còn lại duy nhất một người bạn là Giản Mộc Tư bên cạnh?
Bởi vì, chỉ có Giản Mộc Tư, chỉ có Giản Mộc Tư mới có thể hiểu được mặc cảm ẩn giấu sau bóng lưng khách sáo của cô, có thể nhìn thấu sự cố chấp không đổi dưới lớp mặt nạ giả tạo mà chính bản thân cô cũng không hề hay biết.
Càng quan tâm, sẽ càng tỏ ra không quan tâm.
Càng tỏ ra không quan tâm, lại càng quan tâm thật lòng.
......
"Chủ nhiệm Minh, mấy ngày nay hình như không có chiếc xe nào đi theo chúng ta nữa."
Minh Lạp nhìn ra ngoài cửa sổ xe cứu thương, khẽ gật đầu.
Nhiệm vụ cấp cứu khẩn cấp vào giờ cao điểm buổi tối.
Thấy đoạn đường ùn tắc phía trước, tài xế xe cứu thương cố rẽ vào đường một chiều trong tiếng báo động của còi xe cứu thương.
Thế nhưng xe cứu thương đã không đi vào đúng làn đường sau khi rẽ cho dù trước đó đã giảm tốc độ.
Xe cứu thương bị quẹt lên lề đường, suýt nữa đâm vào trong một cửa hàng bên đường.
Mọi người trong xe cứu thương còn chưa hoàn hồn, nhưng ngay sau đó, dưới sự hướng dẫn của Minh Lạp, tài xế đã nhanh chóng quay trở lại tập trung làm việc, khởi động xe một lần nữa.
Khi bước ra khỏi toà nhà cấp cứu, Minh Lạp nhìn thấy Lục Nhiên đang đứng trước cửa xe cứu thương.
Khi cô cứ nghĩ rằng đối phương sẽ không có bất cứ hành động nào khác, người có vẻ mặt điềm tĩnh chủ động tiến lên vài bước, ôm cô thật chặt, vô cùng chặt.
Mãi cho đến khoảnh khác thực sự đắm mình vào cái ôm, Lục Nhiên không kìm được mà run lên.
Khi xe cấp cứu lao ra khỏi làn đường, tim cô cũng ngừng đập theo...
Ôm Minh Lạp trong tay, cô đột nhiên không muốn nghĩ gì nhiều nữa.
Nếu trong lòng cô có Minh Lạp, trong lòng Minh Lạp cũng có cô...
Thì cứ như vậy đi.
Hãy cứ vương víu cả đời, nhớ nhung cả kiếp...
Càng chưa kể, trước giờ bọn họ chưa từng ngừng yêu.