Thay thành thường phục, Giản Mộc Tư lấy hai món quà từ trong tủ văn phòng ra, là quà sinh nhật.
Đương nhiên cô đã chuẩn bị những món quà sinh nhật thật sự cho Ôn Dương, nhưng không thể tặng ngay được.
Cô xách hai túi giấy rời khỏi Trung tâm Cấp cứu, đợi Ôn Dương tan làm gần căn tin.
Một giờ trước, cô gửi cho Ôn Dương một tin nhắn, hẹn gặp Ôn Dương một lúc sau giờ tan làm để có thể đưa quà sinh nhật cho Ôn Dương.
Còn sĩ quan Ôn, sau khi nhận được tin nhắn của Giản Mộc Tư, chỉ mất một giây để nhận ra ngay ý định của người kia.
Bên được hẹn cực kỳ nhạy cảm trong ngày đặc biệt hôm nay. Là nhân vật chính, đương nhiên nàng rất mong đợi lát nữa có thể được nhận một món quà sinh nhật.
Ôn Dương bị những cảm xúc rối rắm đan xen giày vò cho đến lúc tan làm.
Một mặt, nàng thực sự hy vọng mọi chuyện sẽ như mình nghĩ, rằng Giản Mộc Tư hẹn nàng để tặng quà sinh nhật.
Mặt khác, nàng thiếu tự tin một cách không thể hiểu được, nàng đã quen với việc chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất xảy ra khi mong đợi một thứ gì đó.
Thậm chí nàng còn nghĩ ra rất nhiều lý do thay cho Giản Mộc Tư, kể cả trước và sau khi nhận được tin nhắn này.
......
Từ xa, Ôn Dương đã thấy Giản Mộc Tư đang đợi gần căn tin.
Người đó cầm một thứ gì đó trong tay, lặng lẽ đứng đó, tạo thành một cảnh đẹp độc đáo.
Sau khi thấy rõ trong tay Giản Mộc Tư có đồ gì đó, Ôn Dương bất giác cong khóe môi lên.
Nhưng rồi, nàng lại cất đi nụ cười.
Nhỡ như đó chỉ là đồ dùng riêng của Giản Mộc Tư thì sao?
Chưa thật sự tai nghe mắt thấy, Ôn Dương tựa hồ không dám tự tin như những lúc khác.
Nàng ấy có thể bình tĩnh nổ súng khi đối đầu với những kẻ xấu, nhưng nàng hoàn toàn không có tự tin về mức độ quan trọng của mình trong lòng người khác.
Có rất ít người đã từng cho nàng cơ hội để tự tin.
Ôn Dương nặn ra một nụ cười lịch sự, giả vờ bình tĩnh.
Khi nàng gần bước đến cạnh Giản Mộc Tư, Giản Mộc Tư quay lại như thể cảm nhận được điều đó.
"Em tan làm nè."
Ôn Dương tự phỉ nhổ mình trong lòng.
Mở lời kiểu gì vậy trời?
Thật ngượng...
"Khụ khụ~~"
Nàng ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự hoảng loạn trong lòng: "Sao thế, Giản Mộc Mộc? Sao tự dưng hẹn em ra ngoài?"
"Quà sinh nhật."
Giản Mộc Tư không hề vòng vo tam quốc, đưa túi giấy trong tay cho Ôn Dương: "Sinh nhật vui vẻ, Ôn Dương."
Giản Mộc Tư nói rất trịnh trọng, cũng rất nghiêm túc, Ôn Dương có thể phát hiện ra.
Bởi vì nghe ra, nét hồng dần dần điểm trên đôi má nàng.
Ôn Dương có thể cảm nhận rõ nhiệt độ trên má đang tăng lên, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác: "Khách sáo như vậy làm gì chứ..."
Bình thường Ôn Dương không hay nói vậy, nàng vội nói thêm: "Nếu chị đã thành tâm thành ý có lòng tặng, nếu em không chịu nhận thì thật là không phải lễ, đúng không?"
Nàng không cho cô cơ hội trả lời:
"Cảm ơn chị, Giản Mộc Mộc ~ Em xin nhận lời chúc và món quà của chị ~"
Nói cứ như thể người ta đang quỳ xuống cầu xin nàng phải nhận món quà vậy.
Giản Mộc Tư cong môi lên, khẽ cười:
"Có muốn bóc quà không?"
Cô chỉ vào một trong những túi giấy, ra hiệu cho Ôn Dương mở ra trước:
"Cái này có thể bóc ra ngay bây giờ."
Ôn Dương đứng hình...
Thật ra, nàng rất ngại bóc quà trước mặt người khác.
Ngay cả khi đó là quà dành cho nàng.
Nàng chỉ cảm thấy, cảnh "hành quyết" công khai này không hợp lắm với nàng.
Nàng nên phản ứng thế nào đây?
Hãy cứ tỏ ra ngạc nhiên và vui vẻ đi...
Càng đối mặt với những người thân thiết nhất, những người quen thuộc nhất và những người nàng quan tâm nhất, Ôn Dương lại càng khó thể hiện ra những cảm xúc chân thật nhất.
Nàng vốn định từ chối, nhưng đây là một lần hiếm hoi Giản Mộc Tư đưa ra yêu cầu, nếu không làm điều đó, nàng sẽ cảm thấy day dứt, thấy đáng tiếc.
"Được luôn~"
Lại còn không nên nói "được thôi".
"Được thôi" nghe có vẻ thật miễn cưỡng. Nhất định phải là "Được luôn ~", để đối phương cảm thấy nàng không hề miễn cưỡng.
Ôn Dương trả lại cái túi giấy mà Giản Mộc Tư chưa chỉ vào. Thò đầu nhìn vào túi giấy mà Giản Mộc Tư đã chỉ...
Quà được đóng gói kín mít, cho nên cứ thẳng thắn đưa nội dung thật sự của món quà cho Ôn Dương.
Giản Mộc Tư vẫn luôn chú ý đến những thay đổi trong mắt của Ôn Dương.
Cô tất nhiên không thể bỏ qua đường mắt cong cong hơi nheo lại của Ôn Dương.
Đó không phải cảm xúc thật của sự ngạc nhiên và thích thú...
......
Ôn Dương ngước lên nhìn Giản Mộc Tư, cười vô cùng rạng rỡ.
"Máy ảnh SLR*, hào phóng như vậy sao?"
*Máy ảnh SLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn.
Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương, nhưng không trả lời.
Cô có thể thấy nụ cười của Ôn Dương không giống như những nụ cười khác khi nàng thực sự vui vẻ.
Lần này, cuối cùng cô cũng có thể chắc chắn, những thứ liên quan đến nhiếp ảnh là điều cấm kỵ đối với Ôn Dương.
Ban đầu Ôn Dương tỏ ra chém gió về giải thưởng nhiếp ảnh, nhưng bây giờ xem ra, rất có khả năng đó là sự thật.
Về phần Ôn Dương tốt nghiệp từ Khoa Truyền thông của Đại học Thuỷ Mộc, đạt được giải thưởng nhiếp ảnh như cô đã thấy trên thanh tìm kiếm trên Internet, có thể đúng chính là Ôn Dương đang đứng trước mặt đây.
"Nhìn cái kia đi."
Không biết vì sao, lúc này Giản Mộc Tư chỉ muốn làm Ôn Dương gạt bỏ tâm trạng này ngay tức thì, gạt bỏ cái nụ cười dối lòng đó đi.
Với một món quà, cô đã kiểm chứng những nghi ngờ đã khiến cô rối bời suốt thời gian qua. Nhưng khi sự thật được bày ra ánh sáng, cô lại chùn bước.
Cô rút lui, lẽ ra cô có thể nhân cơ hội này để mở ra một góc màn sự thật, nhưng khi sắp đạt được mục đích, có nỗi buồn không tên bỗng tràn vào trái tim cô.
Không thể không thừa nhận, cô không nỡ nhìn Ôn Dương như thế này.
Cô có thể điềm nhiên chấp nhận một Ôn Dương kiêu ngạo, khẩu thị tâm phi, làm càn làm bậy, nói mấy lời kỳ quặc...
Cô chỉ không thích nhìn thấy một Ôn Dương cố ý giả vờ vui vẻ như thế này. Không thích một chút nào.
......
Ôn Dương không hỏi tại sao Giản Mộc Tư lại chọn máy ảnh tặng nàng, chỉ ngoan ngoãn nghe lời đối phương, nhìn sang món quà còn lại.
"Điện thoại Iphone???"
"Ừm~ không phải em nói ghen tị sao?"
Điện thoại của Giản Mộc Tư luôn được chị gái sắm cho.
Kể từ khi điện thoại thông minh trở nên phổ biến, năm nào Chi Châu cũng đặt trước những mẫu điện thoại Iphone mới ra nhất cho Giản Mộc Tư ngay từ lúc chúng được phát hành.
Từ "ghen tị" mà Ôn Dương từng nói thực ra chỉ là nói đùa
Năm ngoái có một lần, khi mọi người đang ăn trong căn tin thì vô tình ngồi so sánh điện thoại với nhau.
Chiếc iPhone5s của Ôn Dương đã được sử dụng từ năm 2013 đến năm 2017, quả thực là hơi quá lâu rồi.
Nhưng ngoài việc pin kém, điện thoại hiện giờ của nàng thậm chí còn không có một vết trầy xước nào.
Những thứ đã được sử dụng lâu, tất nhiên sẽ nảy sinh những cảm giác không thể giải thích được.
Mỗi lần Ôn Dương được người khác nhắc nhở, nàng mới ý thức được rằng có lẽ đã đến lúc đổi thứ đồ trước mắt đi.
Trương Lộ Chi và Trần Phi liên minh cà khịa Ôn Dương, Ôn Dương có lương cao hơn họ mà sao có thể tụt lại phía sau bánh xe của thời đại?
Lúc đó Ôn Dương cười, nhìn chiếc điện thoại của Giản Mộc Tư đặt trên bàn, nói một cách vui đùa và không có ý đồ nào khác: "Có ai giàu như bác sĩ Giản đâu... Này này này, người ta ghen tị, nhưng người ta nghèo~"
Đó chỉ là hứng đùa nhất thời của nàng.
Thật không ngờ, Giản Mộc Tư lại để bụng câu đùa này.
Đặc biệt là từ "ghen tị" mà nàng nói.
Ôn Dương lấy hộp điện thoại từ trong túi giấy ra.
Nhìn Giản Mộc Tư, rồi lại nhìn hộp điện thoại.
Nhìn hộp điện thoại, rồi lại nhìn Giản Mộc Tư.
Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần liền, cho đến khi không thể kìm lại được...
"Giản Mộc Mộc... chị... chị muốn em nói gì mới phải đây?"
Trong lòng có một chút ấm áp, hoặc có thể nhiều hơn một chút ấm áp.
Nhất là nhớ đến lời nói giả vờ "ghen tị" khi đó, nàng không phải "ghen tị" thật đâu...
Giản Mộc Tư, đồ ngốc này.
Ôn Dương nuốt xuống cảm xúc dâng trào nơi cổ họng, cố hết sức kìm nén những giọt lệ trong mắt.
Nàng nắm cổ tay Giản Mộc Tư:
"Đi, đi đổi điện thoại cùng em! Vì em đã có điện thoại mới... Đi ngay! Đi luôn! Phải đổi thôi!"
......
Về đến nhà, Ôn Dương đặc biệt đăng một bài Weibo mới: Bà con cô bác chú ý, hãy xem phần mô tả trên Weibo* của tôi!
*Là phần mà khi đăng bài, người ta sẽ biết mình dùng điện thoại gì để đăng đó quý vị.
Người họ Ôn mới có điện thoại mới nào đó vẫn chưa hết đắc chí, nàng còn chụp ảnh màn hình Weibo, gửi ảnh chụp màn hình vào các group chat và Moments để khoe khoang.
Trương Lộ Chi lập tức gửi vô số icon đảo mắt.
Người vừa ấu trĩ vừa khoe khoang như vậy, đâu có giống đại ca nhà mình?
Trần Phi thì khác, cậu nắm bắt được trọng điểm:
"Đại ca, đây là quà sinh nhật chị nhận được hôm nay sao?"
"Đúng vậy~"
Icon cười lớn hahaha, đừng hỏi nàng hạnh phúc đến nhường nào.
Vừa nghe đó là quà sinh nhật, Trương Lộ Chi ngay lập tức chuyển chủ đề, tỏ ra ghen tị với Ôn Dương:
"Tại sao em không có ai đó có thể tặng quà sinh nhật to như như vậy? Nhân phẩm của em không đủ tốt sao? Hay là em không đủ đẹp trai?"
Trần Phi đáp:
"Cái nết ông không có ổn."
Ôn Dương lại đáp:
"Cũng không đủ đẹp trai."
Trong nhóm WeChat có Kiều Mộ Quân, đương nhiên phải có cả Giản Mộc Tư.
Ôn Dương phải thừa nhận, rằng nàng muốn Giản Mộc Tư nhìn thấy nàng khoe khoang đến mức như vậy.
Nàng muốn cô biết rằng mình thực sự rất hạnh phúc khi nhận được món quà này.
Trước khi đi ngủ, Ôn Dương chụp lại tất cả các món quà sinh nhật làm chứng nhận.
Ôn Dương vẫn luôn cho rằng "chụp ảnh chứng nhận" vừa là phép lịch sự, vừa là điều cần thiết. Cho dù có đăng ảnh công khai hay chỉ gửi riêng đến người tặng quà cho mình, đây đều là những phản hồi nên có.
Cũng như khi nàng tặng quà cho người khác, nàng cũng muốn biết người ta sẽ có phản ứng như thế nào khi nhận được quà của mình. Liệu họ có kinh ngạc không? Có vui không? Có thích không?
Nàng ấy thật sự rất tâm lý khi đối nhân xử thế.
Bánh sandwich và bánh trôi buổi sáng Giản Mộc Tư làm cũng được Ôn Dương chụp và đăng lên Moments.
Cảm ơn các bạn đã tặng mình quà sinh nhật, và cuối cùng...
Cuối cùng, cảm ơn ai đó đã làm sandwich và bánh trôi!
Rất ngon ~
......
Đêm nay phòng ngủ Ôn Dương sáng rực, những chiếc đèn nào có thể hoạt động đều bị Ôn Dương bật hết lên.
Những niềm vui được nhận quà, niềm vui trong ngày sinh nhật cũng không thể cuốn trôi những chuyện nàng cố tình muốn quên.
Hôm đó, em bé 10 tháng tuổi chết thật vô tội...
Về đến nhà, sau khi tích cực bận rộn thật lâu sau, Ôn Dương nhắm mắt lại, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt và cơ thể lạnh lẽo của đứa bé.
Đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nhưng khi đối mặt với vô số khoảnh khắc trái ngang, nàng vẫn không thể xem nhẹ.
Việc xem nhẹ sinh, lão, bệnh, tử, đối với nàng mà nói, thật quá khó.
Sự lương thiện và nhạy cảm cũng là một điểm yếu hạn chế nàng trong sự nghiệp cảnh sát, thật khó có thể quên đi và thờ ơ mọi can dự.
Đôi khi, học cách quên không phải là xem nhẹ.
Là một sĩ quan cảnh sát, ta không thể học cách quên một cách có chọn lọc, mà chỉ có thể tiến về phía trước với một trái tim nặng trĩu.