"Vậy mọi người cứ ăn tự nhiên, chúng tôi xin phép đi trước."
Lấy chìa khóa xe Giản Mộc Tư, những người bạn của Ôn Dương chuyển quà sinh nhật vào trong xe của Giản Mộc Tư.
Khi Giang Thần và Giản Thính trở lại phòng riêng, Kiều Mộ Quân cười ẩn ý với hai người họ.
Giang Thần liếc nhìn Kiều Mộ Quân.
Kiều Mộ Quân là bạn tốt của cô ấy từ thời đại học đến tận bây giờ, Ôn Dương cũng là người mà Giang Thần đích thân giới thiệu với Kiều Mộ Quân, vì thế cô có thể nhìn ra trong mắt Kiều Mộ Quân đang ẩn ý có kịch hay để xem.
Việc mượn chìa khóa xe vừa rồi, quả thật có chút thú vị.
Kiều Mộ Quân nhất quyết không tin Giang Thần sẽ nghe thủng những câu chuyện tầm phào mà cô kể trong khoảng thời gian trà trộn trong Cảnh Cứu (Đồn Cảnh sát và Trung tâm Cấp cứu), đặc biệt là về sự tương tác giữa Ôn Dương và Giản Mộc Tư.
Giang Thần trầm ngâm, rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này, khiến cho Kiều Mộ Quân đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Cứ khi Giang Thần cười như vậy là sẽ có ai đó gặp tang ương.
Mà "ai đó" ở đây, chỉ có thể là người họ Kiều nào đó.
Quả nhiên, một khắc sau, Kiều Mộ Quân nhìn thấy Giang Thần đang nghiêm túc đánh giá Cố Ngôn Minh ngồi bên cạnh cô từ đầu đến chân.
Với độ thông minh của Giang Thần và sự hiểu biết của cô về Kiều Mộ Quân, người ngồi cạnh Kiều Mộ Quân...
Nói cách khác, là người mà Kiều Mộ Quân nhất định sẽ ngồi bên cạnh.
Giang Thần mỉm cười lịch sự với Cố Ngôn Minh:
"Có lẽ, anh là Đội trưởng Cố của đội phòng chống ma túy, phải không?"
Vừa rồi khi bị Giang Thần soi xét, sự nhạy cảm nghề nghiệp đã khiến Cố Ngôn Minh nhận ra ngay tức khắc.
Ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt dò xét của Giang Thần, ngay sau đó anh thấy đối phương nhìn thẳng vào mình bằng ánh mắt ấm dần.
Hoặc có lẽ anh cho là ấm dần.
"Xin chào, tôi là Cố Ngôn Minh."
Bên ngoài Cục Công an, do thói quen nhiều năm nên các cán bộ chống ma túy không nhấn mạnh danh tính nghề nghiệp cá nhân.
Cố Ngôn Minh đứng dậy, tự giới thiệu bản thân.
Giang Thần bỗng nở nụ cười, nghiêng đầu với Cố Ngôn Minh, ánh mắt phóng cả vào Kiều Mộ Quân ngồi bên cạnh.
Kiều Mộ Quân giật mình, sắc mặt lập tức đỏ lên.
"...A Thần... Chị..."
Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến Kiều Mộ Quân muốn lên tiếng bảo vệ thể diện của mình trước mặt mọi người, nhưng đã bị Giang Thần dập tắt.
Giang Thần nghiêm túc nhìn Cố Ngôn Minh:
"Đội trưởng Cố, nhìn thì có vẻ Mộ Quân tính tình hướng ngoại, nhưng thật ra tâm tư rất tinh tế. Có nhiều chuyện không phải cô ấy không thể nhận ra, chỉ là không muốn từ bỏ. Mặc dù tôi có thể cho phép tổng giám đốc thị trường của công ty nhàn hơi rỗi việc mấy tháng nay, nhưng không thể kéo dài mãi như vậy được. Hy vọng đội trưởng Cố sẽ hiểu cho khó khăn của đầu tàu công ty, chỉ là một doanh nghiệp nhỏ lẻ, không thể gánh nổi bấp bênh."
Bàn tay đang đưa ra của Cố Ngôn Minh chợt cứng đờ, ý trong lời của Giang Thần...
Bản thân Cố Ngôn Minh không phải là người đần độn, nhưng hôm nay cứ như bị non đi vài tuổi.
"... Việc làm ăn của giám đốc Giang, tôi nghĩ em tôi - Ôn Dương là người hiểu rõ nhất. Nếu doanh nghiệp của cô là doanh nghiệp nhỏ, sợ là Bắc Thành này đã không tồn tại doanh nghiệp lớn."
Cố Ngôn Minh tiếp tục cười:
"Nhưng là công ty lớn cũng sẽ không chịu nổi bấp bênh, chuyện này tôi có thể hiểu được, mong giám đốc Giang yên tâm."
Giang Thần mỉm cười, quay lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Giản Thính ở cửa phòng riêng.
"Thực ra, tôi và Giản Thính đều mong được gặp lại anh."
Cố Ngôn Minh bước sang một bên nhường đường, rồi chợt khựng lại, anh không ngờ Giang Thần sẽ nói như vậy khi đến gần anh.
Giang Thần lách qua Cố Ngôn Minh, chen vào giữa Ôn Dương và Giản Mộc Tư.
Đưa chìa khóa xe trong tay cho bác sĩ Giản, nhưng không hề anh đưa tôi đẩy như với Cố Ngôn Minh.
"Bác sĩ Giản, lần sau gặp lại."
Giản Mộc Tư gật đầu:
"Hẹn gặp lại."
......
Sau khi Giang Thần và Giản Thính rời khỏi phòng riêng, Kiều Mộ Quân trở nên ngoan ngoãn đến lạ thường, chỉ yên lặng gắp đồ ăn chín trong nồi lẩu.
Tiệc lẩu kết thúc, cô và Cố Ngôn Minh lần lượt bước ra khỏi quán lẩu.
Đến khu vực đỗ xe, Cố Ngôn Minh đang đi phía sau chợt tăng tốc độ bước chân, đến bên Kiều Mộ Quân.
Khi đi ngang qua Kiều Mộ Quân, Cố Ngôn Minh nói:
"Để tôi tiễn cô."
Kiều Mộ Quân sững sờ, dường như đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Minh chủ động nói chuyện với cô.
Cố Ngôn Minh mở cửa ghế phụ rồi đợi ở cửa, như đang chờ đóng cửa cho Kiều Mộ Quân.
Kiều Mộ Quân đỏ mặt. Dưới ánh nhìn chăm chú của người kia, cô bước lên xe trong sự ngượng ngùng không tài nào giải thích được.
Nhân lúc Trương Lộ Chi và Trần Phi chưa lên xe, Cố Ngôn Minh nhìn người ngồi trên ghế phụ, anh nói: "Ngày mai tôi cũng được nghỉ, có thời gian không? Tôi muốn mời cô một bữa."
"Được."
......
Khi Ôn Dương trở lại xe, nàng ấy vẫn vui vẻ ôm món quà sinh nhật do Cố Ngôn Minh tặng.
Tinh thần thẳng nam của Cố Ngôn Minh luôn được thể hiện trong những món quà sinh nhật.
Năm nào Ôn Dương cũng nhận được một phong bao mừng tuổi từ Cố Ngôn Minh.
Năm nào cũng là 2000 tệ.
Đơn giản và nhanh ngọn, nhưng vẫn chiếm được trái tim của Ôn Dương.
Sinh nhật ấy mà, ai cũng thích nhận được hai loại món quà,
Một là đơn giản nhanh ngọn, trực tiếp nhận tiền.
Hai là vừa có tâm, vừa ý nghĩa.
Hai loại món quà này đều có thể khiến Ôn Dương vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên, Ôn Dương rất tin tưởng những món quà từ bạn bè mình.
Cầm phong bao màu đỏ trên tay, nàng lén lút liếc nhìn người ngồi trên ghế lái.
Giản Mộc Tư sẽ tặng quà cho mình chứ?
Trước bữa lẩu, chị ấy không biết về sinh nhật mình cũng không sao.
Bây giờ đã biết...
Chị ấy sẽ tặng chứ?
Ôn Dương vô thức gõ gõ ngón tay lên đùi mình.
Nàng sực nhớ ra, năm ngoái khi Giản Mộc Tư sinh nhật, hình như chị ấy nói đã nhiều năm không tổ chức sinh nhật?
Đến cả bản thân mà Giản Mộc Tư cũng không chú trọng sinh nhật, có lẽ chị ấy không chú ý đến chuyện chúc mừng sinh nhật cho người khác đâu nhỉ?
Ôn Dương quay đầu nhìn qua cửa sổ xe, mím môi.
Thiếu một phần quà, bỗng thấy thật trống rỗng.
Trong xe còn có ba thành viên của gia đình Lưu Dịch, Ôn Dương không thể nói nhiều với Giản Mộc Tư.
Thực ra nàng muốn.
Muốn nói, Giản Mộc Mộc, chị có muốn nói "Chúc mừng sinh nhật" với em không?
Nhưng vì có người khác bên cạnh, nói câu này ra sợ rằng hơi quá mè nheo.
Nàng chỉ có thể dập tắt ý nghĩ này đi.
Ôn Dương nàng không hề bánh bèo!
Hơn nữa, ngày mai nàng ấy sẽ...
31 tuổi.
Tàn nhẫn
Thật tàn nhẫn!
Giá như trên đời này không có thứ gọi là chứng minh nhân dân và tuổi tác.
Nàng nhìn Lưu Duyệt đã chìm vào giấc ngủ say qua gương chiếu hậu.
Ghen tị thật đấy, đây mới là tuổi trẻ thật sự~
Nhưng rồi nàng lại cắn môi, lắc lắc đầu.
Nói chứ, năm nay mình cũng 18 tuổi, mình cũng thực sự còn trẻ.
Sĩ quan Ôn nói điêu mà không biết thẹn, nàng lại nhớ đến ngọn nến 18 tuổi trên chiếc bánh sinh nhật do người bạn Giang Thần chuẩn bị.
Ai nhìn vào cũng sẽ biết Ôn Dương mình thật ra mới có 18.
Sau khi tự an ủi bản thân, sĩ quan Ôn đã vui vẻ trở lại.
Nhất là nghĩ đến món quà sinh nhật trong cốp xe, nàng xoa tay mong đợi, khó giấu được tâm trạng hào hứng.
Một lúc sau, Ôn Dương mới liếc nhìn người ngồi ở ghế lái.
Cảnh tượng A Thần hỏi Giản Mộc Tư về chiếc chía chìa khóa xe... thật thú vị.
Nhìn Giản Mộc Tư như vậy, mà lại là bạn với dì nhỏ của A Thần sao?
Giản Mộc Tư và dì nhỏ Lục Nhiên là người cùng thế hệ sao?
"Khì khì~"
Ôn Dương cười phì, khiến Giản Mộc Tư kỳ quái nhìn người đang ôm bụng cười đến đỏ mặt.
Giản Mộc Tư
Dì Giản?
Hahahahahaha ~ ~ ~
Suy ra A Thần và Giản Thính nên gọi chị ấy là "dì" mới đúng phải không?
Hahahahaha~~~
Thảo nào hai người họ cứ kêu là "Bác sĩ Giản", thì ra để tránh nói về khoảng cách thế hệ với Giản Mộc Tư!
Ôn Dương càng nghĩ càng tức cười, cười xong liền mạnh dạn nhìn chằm chằm Giản Mộc Tư.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của đối phương, nàng cười rạng rỡ, khiến Giản Mộc Tư càng thấy quái lạ.
Cho đến khi đưa ba người nhà Lưu Dịch về nhà, ba người xuống xe xong... Ôn Dương ngồi nghiêm chỉnh, cười nham hiểm với Giản Mộc Tư.
Bây giờ xe đã đỗ, Ôn Dương cũng không sợ quấy rầy tài xế đang nhìn đường.
"Giản Mộc Mộc, chị đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa?"
"Điều gì?"
"A Thần và Giản Thính là bạn tốt của em, còn chị là bạn của dì nhỏ của Giản Thính~"
Ôn Dương nhướng mày, không cách nào kiềm chế khoé môi khỏi cong lên.
Ánh mắt Giản Mộc Tư lạnh dần, lập tức quay đầu đi, không thèm nhìn viên sĩ quan ấu trĩ tự dưng đắc thế.
"A ha~ chị hiểu rồi phải không?"
Người có tiếng cười cất cao dần lên khăng khăng muốn Giản Mộc Tư đích thân thừa nhận.
Còn nữa, nàng nói thêm một câu:
"Mà lại, A Thần và Giản Thính đều là bạn của em, chị nghĩ xem em có nên xưng hô với chị theo cùng một tiêu chuẩn không?"
Giản Mộc Tư bất thình lình nhả chân phanh, chiếc xe phóng đi đột ngột.
Ôn Dương sợ tới mức phải thắt chặt dây an toàn, suýt rớt cái hồn ra ngoài...
Không muốn làm dì Giản lớn hơn em hai tuổi thì cứ nói thẳng đi, em đâu có gọi chị như vậy thật, mắc gì chị tức!
Nhưng mà chính ra, chỉ là Ôn Dương chỉ muốn trêu chọc Giản Mộc Tư mà thôi.
Do nhạy cảm về vấn đề tuổi tác, nàng nảy sinh lòng đồng cảm theo cách khó có thể giải thích được.
Chỉ là đùa mà thôi, không muốn thực sự khiến Giản Mộc Tư tức giận.
Nàng chỉ là...
Chỉ là muốn trêu chọc Giản Mộc Tư.
Trong lòng nàng, Giản Mộc Tư thực sự chỉ là Giản Mộc Tư.
Chị ấy không phải bạn bè của ai, chị ấy chỉ là một cá thể, chị ấy chỉ là Giản Mộc Tư.
......
Giản Mộc Tư thực sự muốn ném Ôn Dương xuống xe ngay giữa đường, nhưng vì còn hai giờ nữa là sinh nhật của người ta, cô chỉ có thể tạm thời phớt lờ nàng.
Vừa ăn bánh sinh nhật người ta xong, phắt cái đã ném người ta xuống đường?
Lại còn giữa đêm giữa hôm, còn có một đống quà sinh nhật, quả thực đúng là không có tình người.
Giản Mộc Tư-rất-có-tình-người đưa Ôn Dương về đến khu chung cư, dưới tầng nhà Ôn Dương.
Vì rất có tình người, khi thấy Ôn Dương không thể tự mình mang hết quà sinh nhật chỉ trong một lần lên xuống, cô thậm chí còn giúp mang nốt phần còn lại, bao gồm cả con gấu hồng lớn.
Khi Ôn Dương ôm đồ đạc quay người lại đỡ cửa phòng...
Hmmm......
Con gấu hồng đó không phải của mình...
"Giản Mộc Mộc..."
"Ừm?"
Thôi bỏ đi.
Vừa rồi suýt chút nữa đắc tội với người ta vì danh xưng thế hệ, bây giờ còn muốn đùn đẩy con gấu sao?
Mất công lòng vòng là vậy, cuối cùng con gấu hồng vẫn theo sĩ quan Ôn về nhà.
......
Đây là lần thứ hai Ôn Quốc Đông nhìn thấy Giản Mộc Tư.
Gặp lại sau vài tháng, Ôn Quốc Đông vẫn có ấn tượng với cô gái này.
"Chào chú ạ."
"Xin chào."
Ôn Quốc Đông ôn tồn mời Giản Mộc Tư ở lại ăn bữa đêm, nhưng Giản Mộc Tư vẫn khéo léo từ chối lòng tốt của ông.
Đây là thời gian đón sinh nhật của gia đình, Giản Mộc Tư thấy mình là người ngoài, không tiện quấy rầy.
Nhưng khi xuống dưới lầu, cô có một thắc mắc nho nhỏ...
Hình như, trước giờ chưa từng nghe Ôn Dương nhắc đến mẹ nàng thì phải?
Trong hai lần đến nhà họ Ôn, Giản Mộc Tư đều không thấy bà chủ trong nhà, chỉ có Ôn Quốc Đông.
Chỉ là một ý nghĩ Giản Mộc Tư cất giấu trong lòng.
Cô không định hỏi Ôn Dương, dù sao thì bố mẹ là chủ đề khó cậy răng nhất đối đối với những người con.
......
Đến một giờ.
Ôn Dương và Ôn Quốc Đông tụ tập bên bàn ăn.
Ăn một bát mì trường thọ do chính tay Ôn Quốc Đống nấu dường như đã trở thành một thủ tục không đổi trong những năm qua của nhà họ Ôn.
Ôn Dương ăn sạch sẽ bát mì, húp gần hết canh xương hầm.
Ngay sau đó, nàng vớt một ít mì còn lại trong nồi vào một cái bát mới, mang vào phòng làm việc, đặt dưới một tấm ảnh đen trắng.
"...Mẹ... Lại là sinh nhật của con..."
Đôi mắt nàng nhoè đi...
Dường như những năm nay, chỉ cần gọi một tiếng "Mẹ", trong lòng Ôn Dương đều cảm thấy âm ỉ khó chịu.
Nàng nuốt xuống những cảm xúc phức tạp sắp dâng lên nơi cổ họng.
Buồn đau thì nhiều, mừng vui lại ít.
"... Sinh nhật của con, cũng là ngày mất của mẹ...hy vọng mẹ ở bên đó được bình an... chăm sóc ông nội thật tốt... bà ngoại nhớ mẹ lắm... đôi khi bà tưởng con là mẹ... thật ra chúng ta đâu có giống nhau chút nào nhỉ... thế mà bà vẫn nhầm..."
"Mẹ, năm nay con vẫn làm cảnh sát... Có một số chuyện, con vẫn không hiểu..."
"Con đã làm quen với một người bạn mới... tên cô ấy là Giản Mộc Tư."