Thông thường, các nơi vui chơi trong công viên giải trí được sắp xếp theo chiều kim đồng hồ dựa trên xếp hạng độ khó và dễ.
Độ khó và dễ ở đây, phần lớn được phân loại theo tâm lý của du khách.
Nói chung, những trò chơi như nhà ma chỉ có thể được coi là món khai vị trong công viên giải trí.
Còn về "món chính" trong công viên, thường được bắt đầu từ trò "vòng quay ngựa gỗ".
Lưu Duyệt, cô bé nhỏ tuổi nhất và có tâm hồn thiếu nữ nhất tại khu công viên đã bị mê hoặc bởi vòng đu ngựa gỗ. Đến cả hai người lớn như Ôn Dương và Kiều Mộ Quân cũng không thể chống lại sức hấp dẫn đến từ những con ngựa đầy màu sắc sặc sỡ.
Hai người lớn một người bé lập tức dừng chân tại chỗ, sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn những người bên cạnh.
Ôn Dương bắt chước cô bé, giơ tay chỉ vào vòng quay ngựa gỗ.
Giọng nói bập bẹ dễ thương của cô bé, Ôn Dương cũng bắt chước theo luôn.
"Con muốn cưỡi ngựa gỗ ~"
"Tôi cũng muốn cưỡi ngựa gỗ ~"
Kiều Mộ Quân cười phá lên.
Được thôi, có Ôn Dương ở đây, Kiều cô nương không cần nói lời gây "ghê tởm" với những người xung quanh nữa.
Ôn Dương vừa nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều run lên.
Run lên, đương nhiên là do nổi da gà.
Trương Lộ Chi và Trần Phi trêu chọc Ôn Dương:
"Đại ca, dù chị có tâm hồn thiếu nữ cũng không thể ghê tởm đến vậy! Thích đu quay thì đu quay, có cần phải nói bằng giọng đấy không?"
Ôn Dương hung hăng trợn mắt oán trách hai ông tướng thẳng nam, giơ ngón trỏ lên lắc trái lắc phải.
"Hai chú khô khan như vậy, làm sao hiểu tình thú là gì?"
?
?
Tình thú?
Ôn Dương cúi người ôm Lưu Duyệt:
"Đi thôi, công chúa nhỏ, chúng ta đi chơi đu quay."
Lưu Duyệt ngượng ngùng ngả lên vai Ôn Dương, không nói gì.
Gọi là công chúa đã lấy được cảm tình từ cô bé nhút nhát này.
Bọn họ xếp vào hàng, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong nhóm người xếp hàng hầu hết là trẻ em đi cùng cha mẹ.
Sở dĩ nói là "trẻ em", bởi trong hàng không có một cậu bé hay cô bé nào cao quá 1,5 mét.
Những đứa trẻ lớn khác đều dành thời gian tìm kiếm những trò chơi trải nghiệm điên rồ và thú vị, chỉ có nhóm do Ôn Dương dẫn đầu, 8 người lớn và một đứa trẻ 4 tuổi...
Một đứa trẻ cũng không nhất thiết phải có tận 8 phụ huynh đi cùng đúng không?
Cuối cùng cũng đến lượt Ôn Dương, nhân viên không quên nhắc nhở nhiệt tình.
Những cô gái mảnh mai như Ôn Dương, Giản Mộc Tư, Kiều Mộ Quân và vợ Lưu Dịch không được nhân viên của công viên giải trí lưu ý nhắc nhở, trong khi những người đàn ông thì không được đối xử tốt như vậy.
"Anh ơi, anh chú ý chọn một con ngựa cỡ lớn để ngồi nhé."
"Anh ơi, anh nhớ chọn một con cỡ lớn đấy."
Rất rõ ràng, những người đàn ông này không những "cường tráng" mà còn "rất nặng", các nhân viên rất lo lắng về khả năng chống chịu của những con ngựa gỗ.
"Pfff~"
"Pfff~"
Ôn Dương và Kiều Mộ Quân hiển nhiên nghe hiểu ý của các nhân viên đằng sau.
Ôn Dương rất hào phóng giao công việc trêu chọc anh trai của mình cho Kiều Mộ Quân, còn mình thì quay sang cười nhạo ba ông tướng còn lại. Đặc biệt là hai anh chàng trẻ nhất trong đội:
"Không ngờ các ông vào đây lại lộ nguyên hình như vậy~"
Không đợi hai "cậu trai" phản bác, Ôn Dương đã dẫn Lưu Duyệt đi chọn con ngựa gỗ mà bé ưng ý nhất.
Một tay nàng dắt cô bé, tay kia nắm lấy cổ tay của Giản Mộc Tư.
Thật ra trước đó không lâu, hai người Giản Mộc Tư và Cố Ngôn Minh không muốn tham gia, họ rời khỏi hàng và chờ đợi bên cạnh.
Nhưng Ôn Dương và Kiều Mộ Quân đã nắm lấy mỗi người một tay, đưa họ vào hàng chờ.
Đến tận khi vào khu vực đu quay, Ôn Dương vẫn nắm chặt cổ tay Giản Mộc Tư.
Thấy Lưu Duyệt đã ngồi lên lưng chú ngựa ưng ý của cô bé, Ôn Dương hào hứng hỏi Giản Mộc Tư: "Chị muốn chọn cái nào?"
Câu hỏi này...
Vừa rồi người ta không muốn vào chút nào, sao có thể hỏi là thích?
Thấy Ôn Dương cao hứng, Giản Mộc Tư bất lực mỉm cười.
Có vẻ như không nên làm mất hứng hồn nhiên và vui vẻ của một đứa trẻ mới lớn.
Ôn Dương tự chọn cho Giản Mộc Tư một chú ngựa, cùng màu với con gấu bông mà nàng thắng được trong trò chơi bắn súng, là màu hồng.
"Giản Mộc Mộc, con này, con này."
Nàng đẩy Giản Mộc Tư ngồi lên con ngựa màu hồng, hơn nữa nhất định phải tận mắt chứng kiến cô ngồi lên đó mới chịu thôi.
Sự cố chấp này của nàng hệt như khi nhìn cô bé Lưu Duyệt 4 tuổi "lên ngựa" mới mười giây trước.
"Được chưa?"
Giản Mộc Tư thực sự không thể nhẫn tâm làm uổng phí sự nhiệt tình của Ôn Dương.
Sĩ quan Ôn đã cố gắng hết sức để thuyết phục mọi người, chưa kể hiện giờ người đó là cô ấy.
Để khiến Giản Mộc Tư ngồi lên ngựa gỗ, Ôn Dương thậm chí còn không ngại giở trò "nịnh bợ".
"Được rồi, được rồi. Nhìn này, con này rất hợp với chị luôn."
Tranh thủ lúc nhân viên chưa bật công tắc khởi động vòng quay, Ôn Dương đi vòng 360 độ quanh Giản Mộc Tư đang ngồi trên ngựa gỗ.
Vui quá~
Giản Mộc Tư ngồi trên con ngựa hồng này...
Nhìn cứ buồn cười thế nào ấy~
Nhưng người ta đang lạnh lùng lườm nàng...
Ôn Dương rốt cuộc vẫn còn một chút mong muốn "trân trọng mạng sống" của mình.
Nàng không dám lấy điện thoại trong túi ra, chỉ cười ngốc nghếch với Giản Mộc Tư, sau đó chọn con ngựa gỗ màu xanh bên cạnh con ngựa màu hồng.
Ngay khi nhân viên bật công tắc lên, người vừa âm mưu nghĩ cách chụp ảnh Giản Mộc Tư lập tức trở nên phấn khích.
Rõ ràng chân có thể chạm đất, nhưng lại muốn giẫm lên hai bàn đạp nhỏ ở eo ngựa gỗ.
Ai đó đang reo hò tận hưởng chính mình:
"Cưỡi~ cưỡi"
Khi cô bé nghe thấy chị gái xinh đẹp đang "cưỡi ngựa", cô bé cũng bắt chước nói "cưỡi~cưỡi" theo Ôn Dương.
Một lớn một nhỏ hét lên cùng một từ tượng thanh bên tai Giản Mộc Tư, khiến Giản Mộc Tư buồn cười đến nỗi khóe môi cô cong lên dù chỉ trong giây lát.
Có vẻ như... trò đu quay này cũng khá thú vị~
Trò đu quay thú vị này, mới ngồi được hai phút đã kết thúc mất tiêu.
Lưu Duyệt không vui, Ôn Dương cũng vậy.
Ôn Dương khẽ lẩm bẩm:
"Một bài hát thường kéo dài hơn ba phút, ngồi một vòng cũng không đủ thời gian hát!"
Hai cô gái vừa bước ra đã xếp hàng ngay ở cuối hàng mới.
Không ai có thể ngăn hai cô gái nhỏ cố chấp này lại.
Mà một khi Lưu Duyệt rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm vào bạn, làm sao có thể không động lòng cơ chứ?
Chỉ là lần này, những người khác đã từ chối đi theo cảm nhận sự dễ thương với hai cô gái.
Bên cạnh trò đu quay ngựa gỗ có một khu nghỉ ngơi cho du khách, hai cô gái lại ngồi lên ngựa gỗ, còn những người còn lại đi đến khu nghỉ ngơi.
Trong khu nghỉ ngơi còn có cả trò chơi điện tử mẫu nhỏ sao?
Trương Lộ Chi và Trần Phi chạy vội đến bàn dịch vụ mua vài chục đồng xu trò chơi, rồi chia cho mọi người.
Hai chàng trai to xác khăng khăng muốn phân cao thấp về kỹ năng đánh bóng rổ.
Ban đầu Cố Ngôn Minh bị kéo vào làm trọng tài, nhưng sau đó Trần Phi đã lỡ lắm lời, vô tình tiết lộ chuyện Cố Ngôn Minh biết chơi bóng rổ...
Kiều Mộ Quân hứng thú hẳn.
Biết chơi bóng rổ?
Như thế nào mới gọi là "biết"?
Bên cạnh máy ném bóng rổ, Cố Ngôn Minh không thể phớt lờ ánh mắt mong đợi của Kiều Mộ Quân.
Anh nhận lấy đồng xu trò chơi từ Trần Phi, cho vào máy.
"Uầy~"
"Chậc~"
"Woa~"
Mỗi khi Cố Ngôn Minh ghi bàn là những âm thanh "ngưỡng mộ" lại vang lên.
Lúc đầu là Kiều Mộ Quân, sau đó là Trần Phi, sau đó Trương Lộ Chi cũng gia nhập đội "cảm thán" và trở thành người hâm mộ.
"Kỹ năng của đội trưởng Cố đúng không hổ danh có mặt trong đội bóng của trường năm đó."
Mặt khác, hai cô gái lại ngồi lên ngựa gỗ ở đằng kia đã biết thế nào là đủ.
Nửa giờ sau, Ôn Dương đi ra, hướng về phía Giản Mộc Tư đang ngồi trên ghế salon.
"Giản Mộc Mộc, chị không cưỡi lần nữa thật đáng tiếc!"
Giản Mộc Tư đứng dậy, cong môi:
"Ngồi xem em cưỡi ngựa cũng không đáng tiếc."
"......"
Ôn Dương nhìn Lưu Duyệt đang được nàng bế trong lòng:
"Chị này rất hư, nhỉ?"
"......"
Lưu Duyệt bối rối vì câu hỏi của Ôn Dương.
Cái đầu nhỏ của cô bé nên trả lời như thế nào đây?
Nói một chị đẹp là hư, hình như cũng không hay lắm nhỉ?
Nhất là khi đó là một chị gái vô cùng đẹp.
Cô bé trốn vào cần cổ Ôn Dương, ngay lúc Ôn Dương cho rằng cô bé không muốn trả lời câu hỏi này, Lưu Duyệt đáp: "Không hư, những chị gái xinh đẹp đều là người tốt."
Ôn Dương lại nghẹn lời.
Cô bé à... lẽ nào mẹ em không dạy em, rằng ngoài chị Ôn Dương ra, những chị gái xinh đẹp đều không đáng tin sao?
Ôn Dương ngước mắt nhìn Giản Mộc Tư, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Giản Mộc Tư.
Đều là dáng vẻ sông băng lạnh lùng không gợn sóng của Giản Mộc Tư, nhưng điều khiến Ôn Dương lợi hại hơn những người khác chính là nàng có thể phân biệt được chi tiết tâm trạng và những thay đổi nhỏ nhất về cảm xúc của Giản Mộc Tư.
Hoặc đó là lợi thế do sự nhạy bén nghề nghiệp mang lại.
"Đi thôi, đi thôi."
Mỗi khi sĩ quan Ôn tạm thời chưa nghĩ ra cách đáp trả để cứu vớt sự tôn nghiêm của mình, nàng đều bắt đầu đánh trống lảng cho qua chuyện.
......
Sau khi ăn một bữa đơn giản trong khu nghỉ ngơi tại công viên giải trí, mọi người di chuyển đến khu Bay tốc độ cao.
Tốc độ, bay cao, là sự va chạm giữa tốc độ và làn nước.
Từ độ cao 30m, lái xe bay tốc độ lao vút xuống, đâm thẳng vào hồ, nước bắn lên tung tóe.
Vì trò chơi này bị giới hạn độ tuổi, ba người trong nhà Lưu Dịch ở lại bên bờ hồ để xem mọi người vui chơi.
Trương Lộ Chi và Trần Phi xông lên dẫn đầu, Ôn Dương và Giản Mộc Tư cũng không chịu bỏ lại phía sau.
Kể từ khi bước vào công viên giải trí, Ôn Dương cứ như sợ bị lạc mất Giản Mộc Tư.
Chỉ cần không nhìn thấy Giản Mộc Tư, nàng sẽ tìm kiếm Giản Mộc Tư theo bản năng, nhất định phải nhìn thấy cô trong phạm vi tầm mắt với có thể yên tâm.
Giản Mộc Tư ấy à...
Cô ấy luôn là một người đặt đâu yên vậy, giống như khi ban đầu được mời làm bác sĩ trong Bệnh viện Số 1.
Khi đến công viên giải trí cũng vậy, trừ vài lần từ chối ngồi đu quay ngựa gỗ ra, Giản Mộc Tư không ngại làm cái gì cả.
Đến thì đã đến, nếu vẫn tỏ ra ngại ngùng, vậy khác nào tự mình làm khó mình.
Dù cô là một sông băng nhỏ, nhưng là một sông băng nhỏ không biết ngại, và sẽ không lầm lì ở yên một chỗ.
Giản Mộc Tư vỗ vỗ bàn tay Ôn Dương đang nắm lấy cổ tay mình: "Ôn Dương, chị không chạy được đâu."
Ôn Dương đỏ mặt, vội buông tay ra.
Trèo lên đến đỉnh của trò bay tốc độ, nàng vẫn phải nói thêm để biện minh cho bản thân: "Em chỉ lo chị sẽ bỏ chạy vì quá sợ hãi!"
Lâu lâu không thấy nói gì, hoá ra là đang để bụng chuyện mất phong độ trong ngôi nhà ma ban nãy.
Giản Mộc Tư ngây ra một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười.
Ôn Dương liếc xéo người đang chăm chú nhìn mình: "Lát nữa chị đừng kêu lên đấy."
So với tàu lượn siêu tốc, Ôn Dương thấy trò bay nước này dễ chấp nhận hơn nhiều. Ít nhất nhìn có vẻ không cao, hơn nữa bên dưới có một hồ nước.
Bất kể từ góc độ an toàn hay góc độ mạo hiểm, đều ở mức mà Ôn Dương có thể chấp nhận.
Cô nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc cách đó không xa, rồi lại nhìn tháp rơi tự do bên cạnh tàu lượn siêu tốc.
Không không không~~~
Không không không~~~
Từ chối bằng cả thể xác lẫn tinh thần.
Ngẩn ngơ xong, Ôn Dương không quên kiểm tra lại trang bị cố định cho Giản Mộc Tư.
"An toàn là trên hết. An toàn vạn tuế."
Không ai kêu nàng giải thích, cách nàng tự giải thích hành động của mình thật dễ thương lạ thường.