Chúc chị thu hoạch viên mãn
......
Khi Ôn Dương còn nhỏ, trẻ em ở thành phố Bắc Thành vẫn hay cầm đèn đi rước trong Lễ hội đèn lồng.
Theo sự phát triển của thành phố, những ánh đèn nhỏ lấp lánh trong Lễ hội đèn lồng dần dần không còn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người nữa. Thấy Lễ hội đèn lồng trong dịp Tết Nguyên Tiêu đã khó, chứ đừng nói đến những chiếc đèn lồng nhỏ mà trẻ em hay cầm chơi.
Vào đêm Tết Nguyên Tiêu, tại cổng chùa Đường bày hơn vài chục sạp hàng khá lớn. Mỗi kệ đều được dựng nên từ những sào tre dài hai mét, trên kệ treo đầy những chiếc đèn lồng xinh đẹp mà Ôn Dương từng thấy khi còn bé.
Đỗ xe ở bãi đậu xe bên kia đường, Ôn Dương vừa xuống xe đã phấn khích kéo Giản Mộc Tư đi thẳng tới những kệ đồ bằng tre đó.
"Giản Mộc Mộc! Đèn! Đèn!"
Quá phấn khích, sĩ quan Ôn bỗng dưng mất khả năng diễn đạt, thậm chí còn không thể nói một câu hoàn chỉnh. Giống như một đứa trẻ vậy, chỉ có thể nói từng chữ một khi thấy thứ gì đó khiến mình thích thú.
May mà Giản Mộc Tư thường chạy đêm, bị Ôn Dương kéo chạy đi suốt cả chặng đường cũng không thấy mệt.
Qua ánh mắt sáng long lanh trong mắt đối phương, cho dù cô đang chạy bên cạnh cũng có thể cảm nhận được nụ cười cong môi của nàng, khiến cô cười trước sự dễ thương vô thức của nàng ấy.
Ôn Dương nắm cổ tay Giản Mộc Tư, đi hết gian hàng này đến gian hàng khác, muốn ghé qua tất cả các gian hàng bán đèn lồng ở đây.
Nàng quét mắt qua đủ mọi loại kiểu dáng đèn lồng cầm tay, đồng thời không quên xúc động bùi ngùi với Giản Mộc Tư: "Chắc chắn các lãnh đạo chính phủ cảm thấy Tết Nguyên Tiêu thời nay mất không khí lễ hội, nên mới mở lại lễ hội lồng và bày đèn lồng thủ công."
Sau khi ghé thăm gian hàng cuối cùng, sĩ quan Ôn cũng đưa ra quyết định.
"Em vẫn nghĩ con thỏ ở gian giữa rất đẹp. Chúng ta đến mua con thỏ đó đi."
Nói xong liền đưa Giản Mộc Tư trở lại đường cũ, hoàn toàn không đoái hoài tới hai anh em đang thở phì phò theo sau.
"Sếp, mua cho em con thỏ đó đi."
Sĩ quan Ôn liếc mắt thấy con hổ nhỏ bên cạnh con thỏ hồng...
Woaaa!
"Em cũng muốn con hổ kia... Đúng đúng đúng, là con bên cạnh con thỏ."
Cảnh sát Ôn lấy điện thoại ra, hào phóng trả tiền:
"Mấy đồng cỏn con này không cần làm phiền sếp Giản bao, để sếp Ôn chi tiền!"
Ôn Dương cầm chiếc đèn con hổ nhỏ trên tay phải, đung đưa về phía Giản Mộc Tư.
"Nhìn chung ở cả con đường này, nhìn con hổ này giống chị nhất. Nhìn xem biểu cảm của nó này, hahaha ~~ nhìn rất giống chị, Giản Mộc Mộc."
Hai anh em Trương Lộ Chi và Trần Phi nhìn con hổ, có rất nhiều lời để nói nhưng không biết nói gì.
Hai người nuốt nước bọt cùng một lúc, âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay đại ca Ôn.
Nói một cô gái giống hổ...
Giống như nói cô ấy là sư tử Hà Đông...
Quá đáng sợ!
Nhưng vượt ngoài dự đoán của nàng, Giản Mộc Tư vẫn nhận lấy chiếc đèn lồng con hổ: "Hổ có thể ăn thịt thỏ."
Nụ cười bỗng tắt ngóm trên môi người nào đó vừa mới đắc ý khi tặng con hổ đi.
Ôn Dương nhìn con thỏ hồng trong tay, nụ cười lúc trước còn cho là đáng yêu giờ lại có chút ngờ nghệch.
Vô dụng như vậy, chắc chắn sẽ bị hổ ăn thịt à?
"Không đi vào sao?"
Giản Mộc Tư đưa mắt về lối vào chùa Đường, ra hiệu.
Loanh quanh đã lâu như vậy, mà nhóm người này vẫn chưa vào sân chùa.
Ôn Dương không còn cách nào khác đành phải nín nhịn oán hận trong lòng, lại nắm lấy cổ tay Giản Mộc Tư: "Đi đi đi, đi xem Lễ hội đèn lồng thôi."
Trần Phi và Trương Lộ Chi đi theo Giản Mộc Tư và Ôn Dương, càng nhìn càng thấy kinh ngạc.
Hai cô gái có tuổi thật ngoài 30...
Cầm hai chiếc đèn lồng như trẻ nhỏ vậy...
Điều đáng sợ nhất là, bác sĩ Giản cứ an nhiên nhận lấy chiếc đèn lồng con hổ!
So crazy!
......
Tại hội đèn lồng, ngoài những chiếc đèn rạng rỡ được trưng bày hài hoà với kiểu dáng kiến trúc của chùa Đường, còn có rất nhiều sạp ăn vặt vỉa hè xuất hiện khắp sân chùa.
Kiểu "chi tiền" mà Ôn Dương nhắc đến ban nãy, chính là được hy vọng tiêu tốn vào những món đồ ăn vặt này.
"Sếp Giản, em muốn ăn cái này."
"Sếp Giản, em muốn ăn cái này."
Nhưng bất cứ khi nào nhìn thấy món mình muốn ăn, sĩ quan Ôn đều nói câu đó.
Điều duy nhất còn lương tâm ở nàng, là không quên mất hai anh em phía sau.
Bản thân đi lợi dụng người khác cũng không quên còn hai đứa em đang đói khát chờ ăn.
"Hai đứa muốn ăn không?"
"Muốn ạ muốn ạ."
"Em nghĩ là ok ạ."
Lúc đầu, Trương Lộ Chi và Trần Phi còn do dự khi thấy Ôn Dương kêu Giản Mộc Tư trả tiền.
Một mặt, do dự vì bản thân họ là đàn ông con trai, không biết có nên chủ động trả tiền hay không.
Mặt khác, lợi dụng bác sĩ Giản có hơi...
Luôn cảm thấy bản thân họ không thể thoải mái thẳng thắn như đại ca Ôn.
Cho đến khi đại ca Ôn lên tiếng giáo dục hai anh em:
"Nam nữ bình đẳng mà? Ai quy định con trai ra ngoài phải trả tiền?"
Nàng liếc nhìn hai đứa em:
"Lương hai đứa cao lắm à?"
"Haha... không cao, không cao..."
"Không cao, không cao."
Có cao đi nữa cũng không thể so được với bác sĩ Giản.
"Hai đứa có nhiều tiền bằng Giản Mộc Mộc không?"
Ôn Dương nắm cổ tay Giản Mộc Tư, giơ cao lên.
Không biết viên cảnh sát này đang cố nói gì đây?
Giản Mộc Tư có nhiều tiền hay không cũng đâu liên quan gì đến nàng.
Cứ như vậy, đại ca Ôn dẫn hai anh em theo sau, ăn uống vơ vét khắp nơi, ăn hết trong bát lại trông trong nồi.
Cầm hai bát ăn dở giữa chừng, Giản Mộc Tư không nỡ nhìn nổi nữa, muốn cầm giúp chiếc đèn lồng thỏ hồng giùm Ôn Dương, nhưng bị người ta kêu lên "á á á" từ chối liên tục.
"Không được, không được! Em muốn vừa ăn vừa ngắm nó!"
Được thôi.
Xem ra viên cảnh sát này vẫn nhớ, đi hội chùa, ngoài việc ăn uống, còn phải ngắm lồng đèn.
Giống như một con quay nhỏ không thể dừng lại, Ôn Dương ôm cái bụng tròn tròn quay một vòng trong chùa Đường rồi dừng cuộc chơi.
Sắp ra về, trước khi ai về nhà nấy, nàng còn hỏi Giản Mộc Tư một cách rất ra vẻ chủ nhà: "Giản Mộc Mộc, hội đèn lồng chùa Đường có đẹp không?"
Thật tiếc, bị nhồi nhiều đồ ăn vặt vào miệng như vậy...
Ấn tượng của Giản Mộc Tư về lễ hội đèn lồng chỉ có màu sắc sặc sỡ, còn ấn tượng về đồ ăn, chỉ có phức tạp.
Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm vào tên đầu sỏ, khó nói thành lời, vậy mà tên đầu sỏ lại vỗ vai hai "đồng phạm" sau lưng.
"Nào, cảm ơn sếp Giản vì hôm nay đã bao đi."
Hai anh em rất vâng lời, ưỡn bụng ra:
"Cảm ơn sếp Giản vì bữa hôm nay."
"Cảm ơn sếp Giản vì bữa hôm nay."
Sếp Giản liếc nhìn ba người hớn hở trước mặt một cái, sau đó quay người lái xe đi mất.
"Này này này ~~~"
Thấy xe chạy càng lúc càng xa mà không hề có ý định dừng lại, Ôn Dương chợt vui mừng không hiểu lý do vì sao, khác xa với hai người còn lại đang lo ngày mai Giản Mộc Tư sẽ lạnh lùng rét cóng lòng người.
"Người này vẫn còn giận hờn sao? Bỏ rơi ba chúng ta bắt tàu điện ngầm là loại người gì vậy?"
Trương Lộ Chi yếu ớt đáp lời:
"Bác sĩ Giản là con gái, không cần làm vậy... Khụ khụ... đại ca, chúng ta thật sự phải chen lên tàu điện ngầm với nhiều người như vậy sao?"
"Không cần! Đi thôi, chị đãi, chúng ta bắt xe về nhà."
......
Trên đường về nhà, Ôn Dương bật máy tính trên điện thoại lên.
Nàng tính tất cả các khoản chi trong ngày hôm nay, nhưng thực ra trong đầu đã ngầm ghi nhớ từng thứ một.
381, sau đó chuyển 400 đi.
À, đúng rồi, còn có tiền xăng.
Cảnh sát Ôn-tự-like-cho-trí-thông-minh-của-mình không dùng WeChat để chuyển khoản, thay vào đó nàng dùng AliPay để chuyển 500, làm vậy sẽ không cần người kia ấn xác nhận nhận tiền.
Lại còn phải chia ra làm hai lần chuyển mới được.
250+250, hai lần 250...
Con số này sẽ đem lại rất nhiều may mắn cho Giản Mộc Tư!
Không phải hổ ăn thịt thỏ, mà là thỏ ăn thịt hổ!
Khi Giản Mộc Tư trở lại ký túc xá của đơn vị, cô mới phát hiện trên AliPay xuất hiện một khoản tiền không biết từ đâu tới.
Cô chợt nhớ ra buổi tối lúc có một lần chuyển khoản, người nào đấy đã cầm điện thoại của cô nghịch một lúc.
Nghĩ lại thì, chắc hẳn đó là người mà cô đã kết bạn lúc đó.
Nếu không phải vì ảnh đại diện tài khoản AliPay của Ôn Dương bị đổi thành hình con thỏ hồng, có lẽ Giản Mộc Tư phải suy nghĩ một lúc trước khi đưa ra kết luận đó là Ôn Dương.
Nhưng sĩ quan Ôn đã kịp thời đổi ảnh đại diện, Giản Mộc Tư vừa nhấp vào ảnh đại diện đã nhìn thấy con thỏ béo rất quen thuộc.
Theo ai đó nói, đây là chú thỏ xinh nhất trong cả con phố.
Còn về hai khoản 250 ấy...
Giản Mộc Tư không có tâm trạng tính toán với đồ ấu trĩ.
Cô nhìn sang chiếc đèn con hổ đặt trên giá sách.
"Ha."
Nhàn nhạt cười:
"Đồ trẻ con."
......
Khoảng nửa tiếng sau, Ôn Dương chủ động trò chuyện với Giản Mộc Tư qua khung chat Alipay.
Giản Mộc Mộc, năm nay chị đã thu thập đủ Ngũ Phúc* chưa?
*Ngũ Phúc (五福): Năm điều hạnh phúc, là Phú, Quý, Thọ, Khang, Ninh.
Như không cần đến câu trả lời của Giản Mộc Tư, Ôn Dương tiếp tục đơn phương gửi tin nhắn:
Em đã có đủ Ngũ Phúc, và cũng đã có Phù (bùa bình an).
Ôn Dương chụp lá bùa bình an mà Giản Mộc Tư lén bỏ vào túi đồng phục của mình, rồi gửi cho Giản Mộc Tư.
Nhìn thấy lá bùa bình an chợt xuất hiện trong tầm mắt, người trong cuộc nhất thời không nói nên lời, chỉ đành giả bộ như không thấy.
Đây là lợi ích của việc trò chuyện qua App, trong hộp thoại của người kia sẽ không hiển thị chế độ "đã xem".
Nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện con thỏ màu hồng, sĩ quan Ôn tiếp tục bày tỏ: Tự dưng có lá bùa bình an từ trên trời rơi xuống, lại còn lén lút bay vào trong túi em, chị thấy thú vị không?
Giản Mộc Tư bất lực thở dài, lại còn đáp lại như nhầm thừa nhận: Em nhạt quá.
Thế là, nhân vật chính ở đầu dây mạng bên kia vừa ôm điện thoại vừa cười vui vẻ trong góc giường.
Người duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến, chỉ có cô.
Nhưng nàng vẫn muốn cô đích thân thừa nhận.
Và cô cũng biết rõ, rằng nàng muốn cô thừa nhận...
Nên là kệ nàng ấy đi.
Nàng ấy vui là được.
......
Cũng trong dịp Tết Nguyên Tiêu, người cắm cọc chờ trâu trong căn tin cuối cùng cũng đợi được Cố Ngôn Minh.
Biết hôm nay Ôn Dương được nghỉ, đội trưởng Cố tưởng rằng người chị em tốt của nàng sẽ bỏ ý nghĩ ghé thăm căn tin...
Ai ngờ, vừa bước chân trước vào cửa căn tin, chân sau đã bị ai đó vỗ một cái từ đằng sau.
Nhìn thấy Kiều Mộ Quân, anh hùng chống ma túy ngày thường khiến tội phạm ma tuý sợ kinh hồn bạt vía ấy chợt lùi về sau một bước.
Nhìn biểu cảm đột nhiên cứng ngắc đó, Kiều Mộ Quân chỉ cảm thấy buồn cười.
"Cố Ngôn Minh, em đợi được anh rồi!"
"Cô..."
Hiện giờ Cố Ngôn Minh chỉ có một câu hỏi.
Ôn Dương không đi làm, sao một người ngoài như cô lại vào đây được?
Kiều Mộ Quân dường như đã nhìn thấu hoài nghi của anh ấy, cô giơ tay chỉ vào bàn ăn cách đó không xa.
Tại chiếc bàn đó, ngoài đội trưởng chi đội phòng chống ma túy ra, còn có Cục trưởng Trịnh.
"Cục trưởng Trịnh đưa em vào."
Mặt Cố Ngôn Minh càng trở nên cứng đờ.
Cấp dưới đáng thương, đến cả lãnh đạo cấp cao cũng phản bội anh.
Kiều Mộ Quân đứng sát lại gần Cố Ngôn Minh hơn một chút:
"Em nghe đội trưởng của anh nói, chiều nay anh được nghỉ."
"Tôi phải về để đón lễ với gia đình."
"Em biết."
Kiều Mộ Quân nhướng mày, cười:
"Em cũng muốn về nhà đón lễ với bố mẹ."
Cố Ngôn Minh vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe đối phương nói thêm: "Cho nên em mới mua vé xem phim. Cố Ngôn Minh, sau bữa tối anh đi xem phim cùng em nhé?"
Kiều Mộ Quân lại cười:
"Nếu không muốn đi xem, em sẽ về nhà cùng anh. Chắc hẳn bánh trôi nhà anh làm rất ngon nhỉ?"
Cách đây không lâu, Cục trưởng Trịnh và đội trưởng chi đội phòng chống ma túy đã bán đứng tất cả thông tin cơ bản về gia cảnh của Cố Ngôn Minh cho Kiều Mộ Quân, rõ ràng họ đã nói với Kiều Mộ Quân rằng cha mẹ Cố Ngôn Minh đã lo sốt vó như thế nào về chuyện đại sự cả đời của con trai mình.
Nếu đưa một cô gái về nhà đúng trong dịp lễ thì...
Chiêu uy hiếp này, cực kỳ có hiệu quả.
Cố Ngôn Minh vội vàng nốc hết số thức ăn trên khay cơm.
"Đi thôi, đi xem phim."
Người vẫy hai mã code vé xem phim trên tay rất đắc chí.
Cắm cọc chờ trâu, cũng phải biết dùng thủ đoạn đấy.
......
Sau khi cuộc thi làm bánh trôi trong Trung tâm Cấp cứu kết thúc, Minh Lạp ở lại văn phòng để soát lại lịch trình của tháng tới.
Kể từ sau đêm hội đón xuân, cô bắt đầu cảm thấy, mình không còn cần phải lấp đầy cuộc sống bằng công việc nữa.
Giống như Giản Mộc Tư, một chiếc ô tô mà Minh Lạp hiếm khi lái đã đậu trong khu ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu.
Trên đường đến nhà cha cô, Minh Lạp cứ chốc chốc lại nhìn vào gương chiếu hậu phía bên phải.
Đằng sau...
Có một chiếc ô tô đi theo cô đã từ rất lâu.
Minh Lạp mỉm cười.
Những chiếc bánh trôi ăn từ buổi chiều ngọt ngào thật.
Cô cố ý đậu xe bên đường, rồi xuống xe đi mua đồ.
Khi lại khởi động xe lái lên đường, cô vẫn có thể nhìn thấy chiếc xe quen thuộc qua kính chiếu hậu.
Minh Lạp đi đường vòng.
Vốn dĩ chỉ mất nửa giờ chạy xe, nhưng vòng vo mãi, đã thành hai tiếng từ lúc nào không hay.
Trong khoảng thời gian này, lo lắng đối phương sẽ sinh nghi, nên Minh Lạp dừng xe và xuống xe vài lần.
Đến chợ trà, mua lá trà.
Đến chợ sứ, mua lọ hoa sứ.
Đến chợ đầu mối hoa quả, mua hai hộp trái cây.
Sau khi đã lái quanh nửa vòng thành phố, Minh Lạp cuối cùng cũng hài lòng.
Tiến vào khu chung cư nơi cha của Minh Lạp ở, chiếc xe theo sau cô mới rời đi như thể chỉ vô tình đi ngang qua.
Lúc này Minh Lạp mới quay lại, cẩn thận nhìn thật kỹ chiếc xe...
Sau đó, nở một nụ cười thật tươi.