Cảnh sát giỏi nhất
......
Trong sân Trung tâm Cấp cứu, xe cấp cứu ra vào hỗn loạn.
Rất nhiều xe cấp cứu được điều động khẩn cấp vì tai nạn của tài xế xe tải, các xe lần lượt quay về Trung tâm Cấp cứu đều bị kẹt gần cổng bệnh viện.
"Đại ca! Thằng Lộ!"
Trần Phi thò đầu ra khỏi xe cứu, tay vẫn còn đang cầm hộp cơm trưa vừa nhận được từ đội.
Bận bịu cả một buổi sáng, cuối cùng cũng có thể bỏ ít thức ăn vào bụng.
Hai bóng người vừa rồi còn ở cổng sân, sao đột nhiên không thấy nữa...
Lẽ nào không phải họ?
Trần Phi chỉ nghĩ mình đã nhận sai người:
"Hoa mắt, nhìn nhầm rồi."
Trong căn tin không còn thức ăn nóng nữa.
Để thưởng cho những nhân viên cấp cứu đầu tiên được cử đi gấp, Minh Lạp đã đặt hai hộp cơm trưa mang về.
Lưu Dịch và Trần Phi ăn rất ngon, nhưng Giản Mộc Tư lại một mình đi đến khu khuôn viên Bệnh viện Số 1.
Cô nhớ trong khuôn viên bệnh viện có một con phố ẩm thực, những nhà hàng ở đó mở cửa gần như cả ngày, có lẽ giờ này vẫn còn thức ăn.
Giản Mộc Tư gọi hộp cơm trưa trông khá ngon mắt mang về.
Cô bỏ qua món trứng chiên cà chua và cả canh trứng cà chua, thậm chí còn không chọn món thịt lợn chua ngọt xào dứa mà ngày thường ai đó thích ăn
Cô chọn rau xanh, thịt gà và thịt cá.
Cả hộp cơm đều không thấy dấu vết nào của màu đỏ.
......
Khi Trương Lộ Chi kéo Ôn Dương gần đến sân Trung tâm Cấp cứu, người ban nãy trông có vẻ u ám bỗng sực tỉnh lại.
"Làm gì vậy Trương Lộ Chi? Đưa chị đến đây làm gì?"
Ôn Dương nhìn rõ tấm biển ở lối vào sân: "Trung tâm Cấp cứu Bắc Thành"?
Đây không phải là nơi hiện giờ nàng nên tới.
Ôn Dương hất tay Trương Lộ Chi ra, quay trở lại phòng trực đồn cảnh sát mà không ngoảnh đầu lại.
Lại ngồi lên ghế sofa, cong lưng, nhắm nghiền hai mắt, xoa bóp hai bên thái dương.
Trương Lộ Chi càm ràm vì lo suốt cả chặng đường theo sau lưng Ôn Dương, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ đau đầu của đại ca, cậu lại im lặng.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra vẻ mệt mỏi của đại ca.
"Đại ca, để em sang căn tin xem có còn món nào không."
Đương nhiên cơm nước tử tế sẽ tiếp nhiều sức hơn so với sandwich.
Trương Lộ Chi chỉ hy vọng thức ăn thừa giờ này trong căn tin có thể đảm bảo đủ dinh dưỡng.
Hoặc ít nhất chỉ cần ít thức ăn ngon để bỏ vào chiếc bụng trống rỗng của cậu và đại ca Ôn.
Nghe trong phòng làm việc không còn tiếng ai nữa, Ôn Dương liền mở mắt ra.
Hiện giờ nàng vô cùng mệt mỏi, thực sự không đói chút nào.
Hình như lại nghe thấy tiếng bước chân.
Cứ tưởng Trương Lộ Chi mới đi chưa lâu đã quay lại, Ôn Dương vô thức cau mày.
Cái cau mày này, không phải vì Trương Lộ Chi thường xuyên đi đi về về, mà là vì nàng đột nhiên cảm thấy từ trong cổ họng dâng lên cảm giác chua chua.
Ôn Dương không còn để ý tới chuyện người đến là ai nữa, lảo đảo lao vào phòng vệ sinh bên trong.
Cửa phòng tắm bị Ôn Dương vô ý đóng lại "Rầm" một tiếng, khiến hai người xuất hiện ở cửa phòng trực giật nảy mình.
Trương Lộ Chi xách một túi cơm hộp, Giản Mộc Tư cầm chiếc còn lại. Hai người khựng lại, sau đó nhanh chóng đi vào phòng trực...
Thứ đập vào tai họ là tiếng nôn mửa phát ra từ trong phòng tắm...
Giản Mộc Tư cau mày, cứ thế đặt túi cơm hộp xuống ghế sofa.
Cô vội vã đi về phía phòng vệ sinh, nhưng khi nghe thấy Trương Lộ Chi theo sau, cô quay đầu lại, chỉ về hướng cửa phòng trực cho Trương Lộ Chi.
Thấy bác sĩ Giản cau mày, Trương Lộ Chi đương nhiên không dám làm bậy nữa, dù sao đại ca là một cô gái, còn cậu là đàn ông...
Đúng là không nên đi vào theo.
Trương Lộ Chi rời khỏi phòng trực, hiếm lắm mới thấy một lần cậu nhớ đóng cửa lại.
Thấy Trương Lộ Chi đã đi, Giản Mộc Tư quay lại, tăng tốc bước đi.
Âm thanh nôn mửa cứ liên tục xuất hiện bên tai, khiến đôi lông mày cô không sao thả lỏng nổi.
......
Cánh cửa gỗ cũ kỹ của phòng vệ sinh kêu lên cọt kẹt.
Người cúi đầu bên cạnh bồn rửa mặt vô thức co người lại.
Ôn Dương chống hai tay lên mép thùng rác, dùng sức chống đỡ thân thể.
Nàng nôn rất lâu, cơn đau trong dạ dày đã khiến nàng không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.
Nàng rất muốn nín nhịn, chỉ muốn quay đầu lại và tỏ ra như không có chuyện gì. Bất kể người đến là ai, nàng đều không muốn người đó nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Nhưng cơn khó chịu khác lại sộc lên, một tràng nước muối sinh lý lại ào ào tuôn vào thùng rác.
Tiếp đó, Ôn Dương chỉ cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mình... Là những nhịp vỗ rất đều đặn.
"Khụ khụ... oẹ..."
Lại nôn ra sạch một tràng...
Ôn Dương cúi gằm xuống.
Những cái vỗ vừa rồi đã đủ để cho nàng biết người bên cạnh mình là ai.
Nàng hiện giờ chỉ muốn chui vào trung tâm trái đất, không muốn gặp người đó một chút nào.
Một tay Giản Mộc Tư vòng qua trước bụng Ôn Dương, ôm lấy nửa người trên của Ôn Dương làm chỗ tựa.
Mặc dù hai tay Ôn Dương đã chống lên mép thùng rác, nhưng Giản Mộc Tư biết rõ rằng Ôn Dương đang có chiều hướng càng lúc càng sụp xuống.
Cô lo lát nữa Ôn Dương sẽ bị mất sức.
Vòng qua bên hông, cô ôm lấy Ôn Dương bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Dương.
Đợi lâu không thấy Ôn Dương có hành động nào khác, lúc này Giản Mộc Tư mới nhẹ nhàng hỏi, đập tan không khí im lặng giữa hai người:
"Em ổn chứ?"
Người trong vòng tay cô run lên.
Giản Mộc Tư không nói thêm nhiều, cô đưa bàn tay vừa bận vỗ lưng vào trong túi đồng phục của mình, lấy ra một gói khăn giấy.
Hai tay Giản Mộc Tư chạm vào nhau qua bên kia hông Ôn Dương, tay kia giúp tay còn lại bóc gói khăn giấy.
Kịp thời rút ra nửa gói khăn giấy đưa cho người trong lòng, nửa gói còn lại cũng đưa cho nàng.
Ôn Dương cầm những chiếc khăn giấy hở ra ngoài, lau vết bẩn trên khóe môi, sau đó lấy mu bàn tay chùi khóe mắt.
Nàng vô thức tránh đụng vào tay Giản Mộc Tư quàng qua người mình, sau đó ngẩng đầu lên.
Phía trên bồn rửa và thùng rác là một chiếc gương rất rộng và dài.
Ôn Dương nở một nụ cười mà nàng tưởng là tươi tắn với người bên cạnh: "... Có phải chị đặc biệt đến đây xem em đau bụng do ăn uống linh tinh không, Giản Mộc Mộc?"
Ôn Dương đẩy tay Giản Mộc Tư ra, đổi thành chống lên mép bồn rửa mặt, nhìn người bên cạnh qua gương.
"Thôi được, Giản Mộc Mộc, em không quen với cách chị cau mày như vậy... em đau bụng, em mất mặt... chị đã nhìn thấy cảnh tượng hiếm có khó tìm ấy, chị phải..."
Ôn Dương đột nhiên ngửi thấy có mùi bám trên ống tay áo mình, những gì nàng vừa nôn ra không thể tránh khỏi vô tình dính lên một ít.
Oẹ...
Hiện giờ nàng rất không dám nói với người bên cạnh rằng, chị phải cảm thấy vinh dự mới đúng.
......
Ôn Dương đứng rửa tay và ống tay bao lâu, Giản Mộc Tư cũng đứng đó cùng nàng bấy lâu.
Mãi cho đến khi Trương Lộ Chi ăn xong, quay lại và gõ cửa phòng trực, Ôn Dương mới kéo Giản Mộc Tư đang dựa vào cửa ra khỏi phòng vệ sinh.
"Đại ca, chị không sao chứ?"
Ôn Dương xua tay:
"Không sao, tại ăn uống vớ vẩn thôi, lại thêm vừa nãy phải chạy nhiều..."
Thấy đại ca đích thân kể về tình trạng sức khoẻ, hơn nữa sắc mặt cũng đỡ hơn rất nhiều, Trương Lộ Chi lúc này mới yên tâm.
May mà không phải do vấn đề gì khác...
Nhưng mà cả ngày hôm nay, đại ca Ôn chưa ăn gì ngoài bữa sáng cơ mà?
Chưa kể, bữa sáng đó là các anh em cùng nhau ăn trong căn tin...
Giản Mộc Tư hoàn toàn không quan tâm đến hai viên cảnh sát đang kỳ kèo về chuyện ăn uống.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô đi thẳng đến ghế sofa, xách túi cơm hộp lên.
May mà trong phòng trực bật máy sưởi, cháo và rau lúc này vẫn còn ấm.
Cô mở túi, lấy cháo ra, đặt lên bàn Ôn Dương ngồi, sau đó lấy ra cả rau xào.
Đôi đũa dùng một lần được bóc ra và đặt trên bát rau, thìa cháo cũng được đặt bên cạnh bát cháo.
Cô nhìn Ôn Dương, ra hiệu bằng mắt, sau đó rời khỏi đồn cảnh sát.
Trong khi đối phó với tràng càm ràm của Trương Lộ Chi, Ôn Dương nhìn theo bóng lưng của Giản Mộc Tư với vẻ hoang mang... Không biết người ta có nhìn ra mình đang nói dối hay không?
Nàng cảm thấy có lỗi từ tận trong lòng, vô thức cầm thìa cháo lên, húp một ngụm cháo vào miệng.
Ngọt?
Lại múc thêm một thìa.
Rất ngọt!
Lúc đó sĩ quan Ôn mới nhận ra, hoá ra bát cháo trắng này không nhạt nhẽo vô vị, mà là cháo có cho thêm đường.
Trong lúc ngẩn ngơ, trí nhớ của nàng hiện về, nàng nhớ món rau này, món cháo này đích thị không phải đồ ăn của căn tin, mà là đều do Giản Mộc Tư tự tay đặt lên bàn...
"... Trương Lộ Chi, đây là đồ Giản Mộc Tư mua à?"
"Vâng ạ. Ban nãy em định ra căn tin tìm đồ ăn thì gặp bác sĩ Giản cầm hai túi cơm hộp đến đây tìm chúng ta."
"Cháo của cậu có ngọt không?"
"Hở, của em á? Em không có cháo, em có một bát canh trứng rong biển. Bác sĩ Giản không mua cơm cho chị nên mới chuẩn bị cháo sao?"
......
Ôn Dương nuốt mấy ngụm cháo và rau xào xuống bụng.
Thật ra hiện giờ nàng đang thấy rất khó ăn, ăn cái gì cũng cảm thấy buồn nôn.
Giản Mộc Tư vừa đi đã trở lại phòng trực của đồn cảnh sát.
Giản Mộc Tư kiểm tra số đồ ăn cũng-được-tính-là đã vơi đi vài miếng, mặc dù trong lòng vẫn thấy không quá hài lòng, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là không ăn gì.
Trên ghế sofa, sĩ quan Ôn thực sự không ngờ rằng Giản Mộc Tư học theo chiêu thức "vừa đi đã quay lại" của Trương Lộ Chi.
Lần này Giản Mộc Tư mang theo thứ khác tới.
"Đưa tay chị xem."
"Bàn tay chảy máu ấy."
Khi nhìn thấy vết thương, nỗi đau trong lòng cô càng thêm xót xa. Giản Mộc Tư kiềm chế đôi tay đang run rẩy của mình lại, cẩn thận bôi thuốc và băng bó cho Ôn Dương.
Chỉ có thể băng bó lỏng, vừa có tác dụng cầm máu nhẹ, vừa cố gắng tránh nhiễm trùng vi khuẩn.
Trên đầu ngón tay Ôn Dương không còn thịt nữa, Giản Mộc Tư làm sao có thể nỡ băng bó chặt?
Thập chỉ liên tâm*, nhỡ như dính vào băng gạc, khi gỡ ra nhất định sẽ rất đau.
*Thập chỉ liên tâm: Có ý nghĩa là "Mười đầu ngón tay nối với trái tim", vì các đầu ngón tay có rất nhiều dây thần kinh, nếu bị ảnh hưởng sẽ khiến ta rất đau đớn.
......
"Chị Châu. "
"Mộc Tư, đã lâu không gặp."
Hồi học đại học, Giản Mộc Tư học bằng kép, bằng đại học ít ai biết đến kia của cô thật ra là tâm lý học.
Cùng lúc xác định rõ mục tiêu học y của mình, Giản Mộc Tư chọn cả tâm lý học.
Tâm lý học không chỉ giúp cô đối mặt với lớp giải phẫu khi còn là sinh viên y khoa, mà còn giúp cô đối mặt với bệnh nhân khi trở thành bác sĩ.
Châu Nguyên Giang là học sinh cưng của giáo viên tâm lý học của Giản Mộc Tư trong trường tại Anh.
Hôm qua Giản Mộc Tư gửi email nhờ giúp đỡ tới giáo viên tâm lý học, thế là giáo viên giới thiệu Châu Nguyên Giang cho cô - người đã trở lại thành phố Bắc Thành để tiếp tục nghiên cứu tâm lý học.
Mặc dù Giản Mộc Tư cũng nắm vững vài kiến thức cơ bản về tâm lý học, đã khắc phục nỗi sợ hãi thời còn là sinh viên y khoa bằng kiến thức và phương pháp điều trị tâm lý, nhưng cô chưa có kinh nghiệm tiếp xúc với bệnh nhân PTSD (rối loạn căng thẳng hậu chấn thương), cô cần một người có chuyên môn.
"Chị còn nhớ năm đó em đến học tâm lý học, thầy William nhận xét em khiến ông ấy rất ấn tượng... thầy có bảo với em như vậy không?"
Giản Mộc Tư lắc đầu
Hồi đó thầy William đối xử với cô rất nghiêm khắc, cô hoàn toàn không ngờ thầy sẽ nhắc đến mình với những học sinh khác, vì nhìn thầy ấy luôn mang vẻ mặt không muốn nói chuyện với người khác.
"Mục đích nghiên cứu tâm lý học của em khiến thầy ấy rất ấn tượng: thứ nhất, để vượt qua nỗi sợ phẫu thuật; thứ hai, để giảm bớt sự đồng cảm với bệnh nhân."
Châu Nguyên Ân cười, vẻ mặt đầy hoài niệm:
"Vì vậy, em đã trở thành bác sĩ phẫu thuật, còn chị trở thành bác sĩ tâm lý."
"Anyway, chị đã đọc mail em gửi chị, biết về tình hình của bạn em... Bây giờ để chị kể cho em nghe một câu chuyện, có lẽ em sẽ học được chút gì từ đó."
"Mấy năm trước, chị đến thành phố Đô Giang Yển, tỉnh Tứ Xuyên để điều tra nghiên cứu, nói là điều tra nhưng thực chất là được một cảnh sát địa phương phái đến khảo sát nguyên nhân đồng nghiệp của anh ấy tự sát. Người chết là Phó tổng cục Cục Công an địa phương, làm công tác điều tra tội phạm, 49 tuổi, hai năm nữa là có thể thăng chức. Bước vào văn phòng của người chết, điều làm chị ấn tượng sâu sắc nhất là tấm huy chương danh dự trên tủ trưng bày. Sau đó, chị đã có vài cuộc trò chuyện với tất cả các đồng nghiệp của người đã khuất, anh ấy là một sát giỏi, không một ai phản đối hay phủ nhận.
Cảnh sát phái chị đi hoàn toàn không tin rằng một cảnh sát xuất sắc như vậy lại treo cổ tự tử, hơn nữa lại tự tử trong văn phòng mình yêu thích. Anh ấy nghi ngờ nguyên nhân cái chết không phải do căn bệnh tâm lý mà người ra đồn đại. Anh ấy cho rằng trước đây người chết đã bị uy hiếp, hoặc bị trả thù bởi một tù nhân từng bị người đã khuất bắt và nguỵ tạo vụ thành một vụ tự sát. Vì vậy, anh ấy đã mời chị, một chuyên gia tâm lý tới để phủ nhận nguyên nhân cái chết của một người. Chị nghĩ chắc hẳn em đã đoán được kết luận của chị sau khi điều tra..."
"Chị tìm thấy thuốc trị trầm cảm nặng ở góc dưới cùng của ngăn kéo trong phòng làm việc của người đã khuất. Sau đó chị liên hệ với bác sĩ tâm lý của anh ấy và xác nhận rằng anh ấy đã bị trầm cảm nặng trước khi chết. Mà nhân dẫn đến trầm cảm..."
"Mộc Tư, chị nghĩ có lẽ em biết rất rõ... trên thế giới này có hai loại bác sĩ có thể được gọi là bác sĩ giỏi: Bác sĩ có năng lực chuyên môn xuất chúng, và bác sĩ thiện chí giúp đỡ mọi người bằng tất cả khả năng của mình. Nếu kết quả tốt, một bác sĩ có thể là một bác sĩ giỏi. Vì vậy, em có thể là một bác sĩ phẫu thuật tim với khuôn mặt lạnh lùng và khó gần, nhưng vẫn được nhiều bệnh nhân tin cậy và khen ngợi. Sự chi tiết và xuất sắc của em được thể hiện trong việc em xác định đúng chính xác nơi cần điều trị và có thể chữa nhanh ngọn chuẩn chỉnh... Nhưng, cảnh sát thì khác."
"Trên thế giới này chỉ có một kiểu cảnh sát giỏi. Sự chi tiết và xuất sắc của cảnh sát không chỉ thể hiện ở năng lực chuyên môn, mà còn thể hiện ở tính cẩn thận, chi tiết và khả năng đồng cảm mạnh mẽ của chính họ. Bởi vì có những phẩm chất này, nên họ có thể bảo vệ công lý, kiên định với chính nghĩa. Nếu thiếu một trong bất kỳ phẩm chất nào trong số này, họ không thể trở thành một cảnh sát giỏi được."
"Với tư cách là bác sĩ hay nhà nghiên cứu, chúng ta có thể tìm cách để trốn tránh sự đồng cảm, tập trung vào một ca phẫu thuật, chăm chú vào một tờ bệnh án, tránh giao tiếp với bệnh nhân và gia đình họ, nhưng những cảnh sát tiền tuyến không thể làm vậy. Khi giải quyết các tranh chấp dân sự, họ cần phải thể hiện sự đồng cảm khi đứng dưới góc nhìn của mọi người dân; khi giải quyết vụ án hình sự, họ cần thể hiện sự đồng cảm và quan tâm khi đứng cạnh người bị hại. Năng lực nghiệp vụ của cảnh sát là nền tảng, nhưng nếu không có những phẩm chất này, họ sẽ không thể xử lý tốt một case, không thể kiên trì theo suốt một vụ án."
"... Những huân chương được trưng bày trong văn phòng Cục Công an Đô Giang Yển, là danh dự. Nhưng công việc này không chỉ mang lại danh dự. Khi càng có nhiều huân chương danh dự, họ càng gặp phải những khoảnh khắc phải thống hận bản thân vì bất lực, cũng gặp phải những vụ án hóc búa không thể tự mình giải quyết. Một người cảnh sát giỏi không phải là siêu nhân, họ chỉ là một con người. Khả năng đồng cảm mạnh mẽ, sự tỉ mỉ và tinh thần trách nhiệm khiến danh dự của họ tăng thêm, nhưng đồng thời cũng phóng đại cảm giác tự trách của họ đến mức vô tận."
"...Vì vậy, chị không nghĩ bạn của em mắc chứng PTSD."
"Chị nghĩ, hành vi của cô ấy chỉ chứng minh rằng cô ấy là một cảnh sát giỏi."
......
"... Em phải giúp đỡ người ấy như thế nào đây?"
"Em không thể giúp được, chỉ cần cô ấy nguyện ý làm một cảnh sát giỏi, em không thể làm gì được."
"Ít nhất......"
"Mộc Tư... sau khi điều tra... chị nghĩ, nguyên nhân gây ra chứng trầm cảm của viên cảnh sát rất có thể là do người vợ đã gắn bó với anh ấy 20 năm đã đệ đơn ly hôn. Một tuần sau khi ly hôn, anh ấy bắt đầu dùng thuốc chống trầm cảm... Tất nhiên chị không phán xét ai nên ly hôn hay không, dù sao không người ngoài nào có thể chúi mũi vào chuyện tình cảm của người khác... chỉ là chị nghĩ, có lẽ anh ấy rất cô đơn... trên con đường kiên định với niềm tin của họ, hoặc có thể, anh ấy chỉ cần ai đó đứng bên cạnh anh ấy, tại nơi anh ấy có thể nhìn thấy."
Trong thế giới nơi ta phải sinh ra để cống hiến vì loài người này...
Những cảnh sát giỏi nhất, lại là những người không thích hợp làm cảnh sát nhất.
......
Tôi tin rằng bạn sẽ sẵn lòng đứng bên cạnh người cảnh sát tốt nhất, tại nơi họ có thể nhìn thấy.
Hãy kiên định với lập trường của bạn, như cách họ đã kiên định với niềm tin của mình.
Thậm chí bạn không cần phải tiếp cận họ, chỉ cần để họ nhìn thấy bạn thôi...
Để họ có thể thấy rằng bạn vẫn bên cạnh họ, vững tin vào sự bảo vệ của họ.
......
Tác giả có lời muốn nói:
Dành riêng cho Ôn Dương.
Dành riêng cho tất cả những cảnh sát giỏi nhất, và cả những người không thích hợp làm cảnh sát nhất trên thế giới.