Đồ ngốc
......
Ký ức về thời điểm xảy ra sự việc đã mờ rõ lẫn lộn, nhưng chuyện xảy ra trong xe cứu thương thì khác, mấy ngày nay Ôn Dương đều cố gắng nhớ về thời khắc cuối cùng của sinh mệnh Lý Duyên Thanh... không chịu buông tha chút nào.
Cúi đầu xong, Ôn Dương đứng nghiêm chỉnh, lại một lần nữa hành lễ với di ảnh và di thể của Lý Duyên Thanh.
Nàng bước đến cạnh vợ của Lý Duyên Thanh, kể cho bà ấy nghe tất cả những chi tiết đã xảy ra trong xe cấp cứu ngày hôm đó mà nàng có thể nhớ được.
Đặc biệt là những lời cuối cùng của Lý Duyên Thanh trong xe cấp cứu.
Ôn Dương kể về thời khắc cuối cùng, mối bận tâm cuối cùng và tâm nguyện được sống sót cuối cùng của ông.
Người cảnh sát vẫn muốn sống tiếp, không cam chịu đầu hàng trước thần chết đến thế, ấy vậy cuối cùng vẫn phải hy sinh.
Ôn Dương nhớ mãi về cảnh tượng cuối cùng của Lý Duyên Thanh, nàng nhớ ông ấy nhìn nàng, nhìn chăm chăm nàng:
"Ôn Dương... chết rồi thì chịu thôi vậy..."
Chết rồi thì chịu thôi vậy.
Chỉ có thể chấp nhận hy sinh, chỉ có thể chấp nhận trở thành liệt sĩ.
Chấp nhận, mới là hành động bất lực trước số phận.
......
Tháng 9, Cục Công an đón thêm một nhóm lính mới.
Một năm lại chớp nhoáng trôi qua, mới năm ngoái Trương Lộ Chi còn là lính mới, thoắt cái đã trở thành "lão làng" và cấp trên trong mắt các tân binh.
Vốn dĩ thêm người mới sẽ khiến lịch làm việc của đội tuần tra thoải mái hơn, nhưng vì Lý Duyên Thanh đã mất, số người trong đội tuần tra vẫn không thay đổi.
Mấy ngày nay Chi đội trưởng Đội tuần tra đang nghĩ cách xem liệu có thể điều chuyển một cảnh sát có kinh nghiệm từ đồn cảnh sát bên dưới hay không.
Trương Lộ Chi trong mắt ông vẫn tính là một tân binh, nếu Ôn Dương trở về sau kỳ nghỉ và phải dẫn dắt hai tân binh sẽ không ổn lắm.
Sau tang lễ, Cục Công an lại cho Ôn Dương nghỉ phép thêm một tuần.
Mặc dù bản thân Ôn Dương không hề có tâm nguyện muốn nghỉ, nhưng vì đơn vị đã sắp xếp ổn thoả, cho nên nàng chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp này để tỏ ra mình không sao.
Sau đó, theo như Ôn Quốc Đông nói, Ôn Dương đã mua vé máy bay đến một hòn đảo nào đó ở Đông Nam Á ngay ngày biết tin được nghỉ. Ôn Dương về nhà, thu dọn hành lý rồi rời khỏi Bắc Thành.
Ôn Dương không có bạn đồng hành, hoặc có thể nói nàng không dẫn theo ai cùng đi.
Nàng không hề nói cho ai biết mình sẽ đến hòn đảo nào để nghỉ ngơi.
Trong khi đại ca Ôn không có ở nhà, ngoài việc đau buồn, Trương Lộ Chi chỉ muốn nhận trọng trách hướng dẫn người mới đến.
Đại ca không ở đây, cậu càng phải giúp đại ca san sẻ bớt gánh nặng.
Sĩ quan Trương hướng dẫn tân binh đi tuần tra một cách rất ra dáng, trông cậu như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đội cấp cứu cũng quay về cuộc sống cấp cứu bệnh nhân hằng ngày.
Giản Mộc Tư không xin nghỉ phép để tìm xem rốt cuộc Ôn Dương đang ở hòn đảo nào.
Cô nguyện ý đợi, đợi đến ngày Ôn Dương tự nàng trút bầu tâm sự mà nói với cô.
Nếu không thể đợi đến ngày đó, điều đó chỉ chứng minh Ôn Dương vẫn muốn một mình chịu đựng...
Vậy thì cô cũng nguyện ý đáp ứng Ôn Dương, đáp ứng người cô yêu bướng bỉnh như vậy.
......
Cuộc sống trên đảo đơn điệu nhàm chán, Ôn Dương lặp lại trạng thái lúc còn trong nhà trọ tư nhân ở vùng ngoại thành.
Nàng chỉ ở lì trong khách sạn bên bờ biển, không đi đâu cả.
Dịch vụ phòng giao các bữa ăn đến tận cửa theo định kỳ.
Mà phần lớn thời gian trong một ngày, Ôn Dương chỉ nhìn về phía mặt biển cách đó không xa, cứ luôn nhìn về đường giao nhau giữa nước và trời.
Nàng dành thời gian còn lại lấp đầy cái bụng rỗng và đối phó với giấc ngủ không yên.
Cho dù là ngủ không yên, nàng vẫn sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn trả lời những câu "chào buổi sáng" và "chúc ngủ ngon" từ Giản Mộc Tư.
Nàng biết, lời hồi đáp của nàng không phải đang thông báo về tình trạng ngon giấc của bản thân, mà là để thông báo cho đối phương về sự an toàn của nàng.
.......
Nắng hè ở thành phố Bắc Thành không thể làm sĩ quan Ôn đen đi, nhưng 7 ngày trên đảo đã khiến làn da sĩ quan Ôn thêm phần bánh mật.
Sáng ngày thứ 8, Ôn Dương xuất hiện ở căn tin rất đúng giờ.
"Trên đảo không có quà lưu niệm. Tôi nhặt vài vỏ sò trên bãi biển về làm quà cho mọi người..."
Nói là trên đảo không có quà lưu niệm, nhưng sự thật là sĩ quan Ôn không hề đi mua sắm.
Vài chiếc vỏ sò ấy thực ra được nàng nhặt được trên con đường đá của khách sạn ngày cuối cùng trước khi rời đi.
Bốn người đàn ông ngồi xung quanh hớt hơ hớt hải nhận quà được Ôn Dương mang về, trong đó có Dư Nhượng - người mới đến đội tuần tra lần đầu tiên gặp Ôn Dương.
"Xin chào đại ca Ôn, em là Dư Nhượng, người vừa gia nhập đội tuần tra, số hiệu cảnh sát là..."
Ôn Dương xua tay:
"Ngồi xuống đi, gặp chị không cần quá cẩn trọng."
Ôn Dương lấy một chiếc vỏ sò ra từ trong túi, đưa cho Giản Mộc Tư: "Trong lúc em vắng mặt... cảm ơn chị..."
Chiếc vỏ sò đưa cho Giản Mộc Tư vừa giống mà cũng vừa khác những chiếc khác.
Giống, vì được tiện tay nhặt nhạnh trong lúc vội vàng.
Không giống, là ba chữ "Giản Mộc Mộc" được khắc trên bề mặt vỏ sò.
Tối qua sau khi trở lại Bắc Thành, Ôn Dương đã mua một con dao khắc nhỏ ở cửa hàng văn phòng phẩm.
Thời gian gần đây, ngay cả khi ngủ say, nàng luôn đột nhiên bị đánh thức bởi những cơn ác mộng.
Vì đêm đến không thể ngủ ngon, chẳng thà thay đổi một chút lớp vỏ này trước khi đưa cho Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư nhẹ nhàng mân mê đường vân trên mặt vỏ sò, đôi mắt dịu dàng ấm áp khẽ cong lên: "Muốn ăn chút cháo ngọt không?"
Đôi mắt sĩ quan Ôn bừng sáng, giống như những lần chờ mong lúc trước: "Muốn~ "
Nếu muốn nói điểm khác biệt nằm ở đâu?
Dường như không có gì khác biệt cả.
Nhưng nếu nói mọi thứ vẫn y hệt như lúc trước?
Lại dường như mọi thứ đã có chút thay đổi.
Ngay cả Trương Lộ Chi cũng thi thoảng nghĩ về Lý Duyên Thanh những lúc được dịp rảnh rỗi trong ca làm, huống chi là Ôn Dương.
Kể từ sau khi Ôn Dương trở về, trạng thái nàng vẫn như lúc trước.
Sau vài ngày như vậy trôi qua, Trương Lộ Chi đột nhiên nhận ra, có một số điều gì đó đã thay đổi.
Ôn Dương trở nên vô cùng ít nói khi làm nhiệm vụ, những ngày gần đây đều là Trương Lộ Chi phụ trách xử lý chính các vụ báo cảnh sát.
Nhưng điều không thay đổi chính là, Ôn Dương vẫn đứng đằng trước cậu, tựa hồ như đứng về phía trước hơn nữa, khiến cậu cách rất xa người bên cạnh.
Trương Lộ Chi biết điều đó có liên quan đến cái chết của Lý Duyên Thanh.
Tuy chưa từng nghe Chi đội trưởng hay Cục trưởng kể tình huống cụ thể về cái chết của Lý Duyên Thanh, nhưng dường như Trương Lộ Chi có thể tưởng tượng ra qua những thay đổi của Ôn Dương.
Đại ca đang thấy có lỗi với sự hy sinh của sư phụ Lý sao?
Vừa nghĩ đến điều này, Trương Lộ Chi cảm thấy lo lắng.
Khi ca làm đêm nay kết thúc, cậu nhất định phải nói chuyện này với bác sĩ Giản.
Nhất định bác sĩ Giản có thể giải quyết.
Chưa kể, bác sĩ Giản là một cô gái.
Hơn nữa, dạo gần đây bác sĩ Giản luôn hỏi cậu về tình trạng của đại ca mỗi khi có thời gian rảnh ngoài giờ làm việc.
Bác sĩ Giản quan tâm đại ca nhiều như vậy, chắc chắn sẽ ổn thôi.
......
Diễn đàn Kinh tế Thế giới ở thành phố Bắc Thành đang đến gần, Văn phòng thành phố tăng cường tuần tra đường bộ vào ban đêm.
Hôm nay đội tuần tra được cử đến đường Nam Loan, thực hiện công tác tuần tra rà xoát các phương tiện đi lại trong khu vực này,
Đêm dài gần trôi qua, mọi thứ vẫn yên ả.
Mãi cho đến hơn 4 giờ sáng, sắc trời sáng dần.
Đằng trước có một chiếc ô tô nhỏ màu trắng bị cảnh sát giao thông vẫy dùi cui chặn lại, Ôn Dương đang điền hồ sơ điều động cảnh sát ngày hôm nay trong xe cảnh sát, Trương Lộ Chi bước ra khỏi ghế lái phụ, giúp đồng nghiệp cảnh sát giao thông tra hỏi tài xế xe con.
Ôn Dương nhíu mày, tắt điện thoại rồi ra theo.
Thấy một nam cảnh sát vóc dáng cao lớn đi tới, chủ xe con đột nhiên lo lắng, lông mày không tự chủ được mà run lên.
Vài giờ trước, chủ xe con màu trắng vừa đi ăn khuya cùng bạn bè, cũng đã uống một ít rượu.
Lúc này thấy có cảnh sát đến gần, chủ xe lập tức mở cửa, bỏ xe chạy thoát thân.
"Đứng lại!"
Đó là giọng của Trương Lộ Chi.
"Trương Lộ Chi!"
Ôn Dương gầm lên một tiếng.
Ôn Dương và hai đồng nghiệp khác lập tức chạy theo Trương Lộ Chi đang đuổi theo kẻ tình nghi.
Không ai trong số bốn viên cảnh sát đã từng tiếp cận chủ xe đang bỏ trốn, do đó họ không thể biết có phải hắn chỉ đang chạy vì sợ bị bắt say rượu hay không.
Ôn Dương vừa đuổi theo, vừa vô thức chạm vào khẩu súng bên hông.
Lần này, tuyệt đối không được chần chừ nữa.
Nhưng Adrenaline của Trương Lộ Chi đã tăng quá cao do kích động bất thường, chỉ biết thục mạng đuổi theo kẻ tình nghi phía trước.
Giờ đây nhìn thấy nghi phạm phạm tội nào, cậu đều coi chúng là kẻ thù.
Tâm lý muốn báo thù không biết dấy lên từ đâu đã khiến Trương Lộ Chi lao như hươu thân, bổ cả người về phía kẻ tình nghi đang cố bỏ trốn.
Một tay Trương Lộ Chi ôm chặt kẻ tình nghi, theo sau là Ôn Dương cũng tham gia vào cuộc chiến.
Ba người họ túm tụm lại với nhau, lăn lộn ngã xuống đất.
Trong lúc vùng vẫy, tay trái của nghi phạm bị Trương Lộ Chi bó chặt rồi vặn ra sau, tay còn lại của hắn bất ngờ đưa ra trước ngực.
Trong lúc hỗn loạn, trong mắt Ôn Dương lóe lên một tia ớn lạnh... sợ rằng trong ngực nghi phạm giấu hung khí giết người, lập tức vươn tay ra khống chế...
Ai ngờ, nghi phạm đang hoảng sợ đột nhiên lật người, cả cơ thể đè lên tay trái của Ôn Dương, từ ngón tay truyền đến một trận đau thấu xương...
......
Ôn Dương không hé môi nửa lời cho đến khi còng tay kẻ tình nghi.
Còng tay xong, Ôn Dương nhặt chiếc mũ cảnh sát của Trương Lộ Chi lên, đập mạnh vào đầu Trương Lộ Chi:
"... Cậu có thể... có thể... chuyên nghiệp một chút được không hả!"
Trương Lộ Chi bị mắng đến mức không biết nói gì, chỉ biết chắp tay xin lỗi.
Lần này, cơn giận bất thường của đại ca Ôn đã khiến người "thiếu chuyên nghiệp" như cậu chắc chắn một điều.
Có chuyện gì đó không ổn với đại ca Ôn, rất không ổn.
Trên đường trở về xe cảnh sát, cơ thể của đại ca Ôn luôn run nhẹ không ngừng.
Ôn Dương quả thực rất sợ, sợ hy sinh sẽ lặp lại, sợ đến mức không màng quan tâm đến ngón út tay trái đã bị tím xanh.
Ôn Dương và Trương Lộ Chi áp giải chủ xe con say rượu đi xét nghiệm máu.
Nhân lúc kẻ tình nghi đang lấy máu, Ôn Dương đi mua một lọ thuốc bầm, xịt lên ngón tay trái đau dữ dội.
Không lâu sau, đã đến giờ bàn giao ca.
Ôn Dương ngồi ở ghế phụ do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định lúc này không nên vào căn tin.
Nếu lúc này vào căn tin, Giản Mộc Tư chắc chắn sẽ phát hiện ra thương tích của nàng.
Sĩ quan Ôn quyết định trốn đi, vùi mình vào đống cát như một con đà điểu.
Thế là, Ôn Dương không xuất hiện ở căn tin.
Nhưng điều đó đã tạo cơ hội cho Trương Lộ Chi nói chuyện với Giản Mộc Tư về mọi thứ cậu đã quan sát được trong những ngày gần đây, kể cả chuyện vừa xảy ra vài giờ trước.
Giản Mộc Tư buông đũa xuống, lập tức không còn cảm giác muốn ăn nữa.
Hết ca làm sáng nay sẽ đến ca tối... cô đứng dậy đi bộ về ký túc xá Trung tâm Cấp cứu, lấy xe lái ra ngoài.
Cô phải phải đích thân đi bắt nàng sĩ quan đã trốn trong hố về đây.
......
Không biết sĩ quan Ôn đã chạy đến nơi nào, nhưng nàng ấy biết hang ổ của bản thân lúc này rất không an toàn.
Giản Mộc Tư đã đợi ở nhà Ôn Dương cả buổi sáng, vậy mà vẫn không thấy nàng đâu.
Trực suốt ca đêm, mệt mỏi thấy rõ.
Được Ôn Quốc Đông khuyên đi khuyên lại, Giản Mộc Tư vào phòng của Ôn Dương, bù đắp cho sự mệt mỏi của cô trên giường của người quen, trong khi sĩ quan Ôn lại đến thuê phòng ở khách sạn.
Lần này, không phải thuê phòng theo giờ.
Nàng ấy đã mệt đến mức cần phải chợp mắt suốt buổi sáng.
......
Người đang chìm trong giấc ngủ say lại một lần nữa tỉnh dậy vì bị cơn đau thấu xương đánh thức.
Nhìn ngón út tay trái đã ngả màu tím đen, Ôn Dương bất lực.
Bong gân đau quá...
Khó chịu...
Viên sĩ quan khó chịu đã bị bác sĩ Giản bắt sống khi đang đợi trong phòng trực của Cục Công an trước giờ vào làm.
Giản Mộc Tư không nói nhiều lời, thẳng thừng nắm lấy cổ tay trái của Ôn Dương.
"Shhhh......"
Một tiếng kêu vô cùng đau đớn phát ra.
"Đồ ngốc này! Đây đâu phải bong gân!"
......