Vân Thiệu Thần sững sờ, môi tiểu hài tử thật mềm, gần như cuốn lấy thần trí của y.
Trong phòng ngủ thập phần yên tĩnh, chỉ có âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ treo tường.
Vân Thiệu Thần đột nhiên như bừng tỉnh, mãnh liệt đứng dậy.
Tiểu hài tử vẫn an an tĩnh tĩnh nằm ngủ, lẳng lặng không phát ra một chút âm thanh, tựa hồ không bị động tác của y lay tỉnh.
Vân Thiệu Thần nhanh chóng xoay người đi như bay ra khỏi phòng, trên khuôn mặt không có một tia biểu tình, trừ bỏ đôi mày gắt gao nhíu lại, cùng ánh mắt có chút mơ hồ, còn lại cũng không khác bình thường là bao.
Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, kéo lấy một cái ghế ngồi xuống trong phòng khách, bóng tối như bao phủ lấy cơ thể y. (Do không mở đèn đó..>”<)
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Trong phòng ngủ, người nguyên bản đã ngủ say Đoàn Duệ Thanh sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, đột nhiên mở mắt ra, tay phải mãnh liệt che miệng mình, trong mắt là hoảng hốt khó tin.
Lòng bàn tay đụng đến môi, khiến hắn lập tức nhớ đến cảm xúc trên môi lúc nãy.
Hắn vốn đã muốn ngủ say, cho rằng đang đụng vào người mình là ngón tay anh họ hoặc đồ vật này nọ, cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng vấn đề là, cuối cùng cái mà hắn cảm giác được là hơi thở ấm áp trên mặt, cùng với đôi môi nhẹ nhàng bị ngậm vào…..
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Đầu mùa đông, trời rất mau tối, không bao lâu, trong phòng đã tối đen như mực.
“Ba.” Đèn trong phòng khách đột ngột sáng lên, Vân Thiệu Thần ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ mình đem theo đồ ăn trở về.
“Sao lại không bật đèn?” Đoàn Giai Thu kỳ quái nhìn y.
“Sao mẹ không đợi con đến đón?” Vân Thiệu Thần nhíu mày hỏi.
“Không cần thiết, tự mẹ về được mà.” Đoàn Giai Thu cười cười, nàng đau lòng con trai làm việc cả ngày, phải chạy tới chạy lui nơi này nơi khác, sao có thể khiến y phải lo lắng thêm cho mình nữa.
Vân Thiệu Thần không nói nữa, đứng dậy cầm lấy đồ trên tay nàng đem đến phòng bếp.
“Duệ Thanh đang nghỉ ngơi à? Nó không thoải mái ở đâu sao?” Đoàn Giai Thu đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn thoáng qua bên trong, mới nhíu mày quay đầu lại hỏi Vân Thiệu Thần.
“Em ấy nói đầu có chút choáng váng.” Vân Thiệu Thần lúc này mới nhớ ra, lại hỏi “Ban ngày ở chỗ của mẹ có công việc gì không? Em ấy có vẻ rất mệt mỏi.”
“Chỉ là tổng vệ sinh toàn khách sạn, quản lý Khang đã nói với mẹ là không để Duệ Thanh tham gia mà.” Đoàn Giai Thu trả lời.
Vân Thiệu Thần nhíu mày, Đoàn Giai Thu thập phần lo lắng hỏi: “Nó khó chịu lắm sao? Cần đi bệnh viện kiểm tra không? Nó còn nhỏ như vậy, nếu lưu lại di chứng sẽ không tốt.”
Vân Thiệu Thần tự hỏi một lúc, nói: “Ngày mai con có việc phải ra khỏi thành phố, mẹ có thể xin nghỉ một buổi không? Đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra, con có chút lo lắng.”
Đoàn Giai Thu từ nhiều năm trước đã biết tâm tư con trai mình đối với Đoàn Duệ Thanh, lúc này nhìn y quan tâm đến đứa nhỏ như vậy, trong lòng có cảm thấy không được tự nhiên, còn có chút không thoải mái, liền xoay người không nói lời nào.
“Mẹ.” Vân Thiệu Thần biết tuy nàng không can thiệp vào chuyện của mình, nhưng cũng không tán thành nó, trong lòng thấy không vui là bình thường. Y thở dài, đưa tay nắm chặt bả vai nàng, nói: “Tiểu Duệ vẫn còn là đứa nhỏ, con không thể không quản em ấy được.”
Đoàn Giai Thu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Con từ nhỏ đã là một đứa trẻ độc lập, chuyện gì cũng không khiến mẹ lo lắng, không cần mẹ giúp đỡ, nhưng chuyện duy nhất khiến mẹ lo lắng, lại không có biện pháp giúp con giải quyết, trong lòng mẹ rất khó chịu, cũng khó có thể tiếp thu, mẹ….”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Vân Thiệu Thần ôm lấy nàng, trong giọng nói mang theo áp lực “Mặc kệ sau này sẽ như thế nào, mẹ cùng tiểu Duệ đều là người quan trọng nhất đối với con, điều con không muốn thấy nhất là ai trong hai người bị thương tổn, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Đoàn Giai Thu nghe y nói xong lại càng thêm đau lòng, cũng thêm buồn phiền, người làm mẹ như nàng, tột cùng không biết nên tận lực thỏa mãn tâm nguyện duy nhất từ nhỏ đến lớn của con mình, hay là ngăn cản nó, đem nó kéo về “con đường chính đạo” mới đúng đây.
Hai người an tĩnh một lúc lâu, Đoàn Giai Thu rốt cục vẫn đau lòng con trai mình, đáp ứng ngày mai đưa tiểu hài tử đến bệnh viện, cũng lên kế hoạch trong lòng, hỏi một chút tâm tư của Đoàn Duệ Thanh.
Đoàn Duệ Thanh từ sau khi Vân Thiệu Thần ra khỏi phòng cũng không ngủ lại được.
Hắn cảm thấy bản thân thật sự bị dọa, một phần vì hành động của Vân Thiệu Thần, một phần là ngạc nhiên vì Vân Thiệu Thần cũng có cùng tính hướng với mình.
Sau khi trọng sinh, Đoàn Duệ Thanh cũng không lãng phí nhiều thời gian, liền đưa ra quyết định, từ bỏ thi đại học đến tránh khỏi sự kiểm soát của cha mình, việc này trong mắt người ngoài là bồng bột, nhưng đối với một người đàn ông ba mươi tám tuổi như hắn mà nói, bằng cấp hay thi cử cũng chỉ lãng phí thời gian.
Thật ra hắn có thể vừa đi học vừa gây dựng sự nghiệp, như vậy con đường có thể dễ đi hơn một chút, nhưng hắn cũng rõ một điều, nếu không dứt khoát một chút, như vậy con đường đó rồi cũng sẽ lệch trở về bi kịch của kiếp trước.
Nếu như hắn cứ tiếp tục lãng phí thời gian trên con đường này, cha hắn cũng dần già đi. Đối với người cha lúc còn trẻ hắn có thể nói ra lời cự tuyệt, nhưng nếu đối mặt với người cha già cả, hắn vĩnh viễn cũng không thể mở miệng được.
Khi hắn quyết định ra quyết định đó, cũng đã suy xét đến khả năng bản thân sẽ cứ như vậy đi qua một đời, bởi vì lúc này dù có như thế nào, hắn cũng sẽ không vì lời nói của bất kì ai mà làm tổn thương một người con gái nào nữa.
Nhưng chuyện lúc này đã hoàn toàn vượt qua những việc hắn kiểm soát được, anh họ hắn….
Vừa nghĩ đến người kia, tay đã nhịn không được chạm đến môi mình.
Đột nhiên nhớ đến hai lần hôn nhân bi kịch của anh ở kiếp trước, trong lòng lập tức liền nghĩ đến, anh họ hắn sẽ không phải là……….
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Vân Thiệu Thần phụ giúp Đoàn Giai Thu làm xong cơm chiều, thấy bên trong phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, từ ánh đèn phòng khách mờ nhạt hắt vào, có thể thấy đứa nhỏ vẫn đang ngủ.
Y đưa tay sờ đầu cậu, có thể do hơi nóng, mặt đứa nhỏ cũng phiếm hồng, y cũng có thể cảm giác được nhiệt độ.
Lo lắng đến lúc cậu tỉnh dậy sẽ bị đói, suy nghĩ một lúc, vẫn nhẹ giọng gọi: “Tiểu Duệ, mau dậy ăn cơm.”
Đoàn Duệ Thanh luôn giả bộ ngủ, lúc này nghe được Vân Thiệu Thần gọi mình, trong lòng khẩn trương muốn chết, cảm thấy tiếng tim đập thình thịch của mình còn có thể bị Vân Thiệu Thần nghe được.
“Tiểu Duệ?” Vân Thiệu Thần lại gọi một tiếng.
“Ân….a…anh…” Đoàn Duệ Thanh thấy không thể tiếp tục giả bộ ngủ, đành phải làm ra bộ dáng như vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt, lại không nhìn đến ánh mắt Vân Thiệu Thần, tầm mắt dời về phía cửa sổ, hỏi: “Trời đã tối đen rồi sao?”
“Ừ.” Vân Thiệu Thần kiên nhẫn hống tiểu hài tử “Dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp.”
“Dạ.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu ngồi dậy, nhưng vẫn không nhìn mặt Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần đứng lên nhìn băng gạc trên đầu cậu, thấy vẫn không có việc gì, liền yên tâm một chút, một bên chỉnh lý lại tóc cho cậu, một bên hỏi: “Còn chóng mặt không?”
“Em thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, cũng không biết có phải là do đã biết được tính hướng của anh họ, hay do cái gì khác, hắn tổng cảm thấy cảm giác anh họ đối với hắn đều khác trước.
Vân Thiệu Thần vẫn không quá yên tâm, sờ đầu cậu nói: “Ngày mai lại đi kiểm tra một chút đi.”
“Dạ.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, hắn cũng không muốn để anh lo lắng cho mình.
Vân Thiệu Thần thấy tiểu hài tử ngoan ngoãn nghe lời, cũng không nói thêm gì nữa, lôi kéo cậu đi đến phòng bếp.
Trên bàn cơm ba người cũng không nói gì, mỗi người đều có tâm trạng riêng.
Vân Thiệu Thần nghĩ đến vết thương của Đoàn Duệ Thanh có để lại di chứng không, Đoàn Giai Thu lại nghĩ về việc hỏi suy nghĩ của Đoàn Duệ Thanh, xem thử con mình có cơ hội hay không, hoặc để y hết hy vọng cũng tốt.
Mà Đoàn Duệ Thanh thì vẫn đang tiêu hóa vấn đề giữa hắn và anh họ đều là đồng tính, cùng với việc ở kiếp trước anh họ có thể do tính hướng của mình nên hai lần hôn nhân mới trở thành bi kịch.
Ba người đều mang tư tâm ăn xong cơm chiều, Đoàn Duệ Thanh trở về phòng tiếp tục ngủ, hắn lúc này vẫn thật mệt nhọc, buổi chiều vốn muốn ngủ lại vì hành động bất ngờ của Vân Thiệu Thần mà suy nghĩ nhiều việc, đầu lúc này còn hơi choáng váng.
Bởi vì ngày mai Vân Thiệu Thần phải ra khỏi thành phố, lúc trở về phòng đơn giản sắp xếp hai bộ quần áo, chuẩn bị mang đi nông thôn.
Mặc dù lần này y đi bắt người, nhưng tốt nhất không cần đem sự việc nháo quá lớn.
Đoàn Duệ Thanh đang nằm trên giường, thấy anh thu dọn đồ đạc, liền hỏi: “Anh, anh làm gì vậy?”
Vân Thiệu Thần quay đầu nhìn cậu, trả lời: “Ngày mai anh có việc phải rời khỏi thành phố.”
“A? Anh có nhiệm vụ sao?” Đoàn Duệ Thanh ngồi dậy “Vậy chừng nào anh mới về?”
“Có thể là hai ngày sẽ về.” Vân Thiệu Thần nói.
Đoàn Duệ Thanh nhíu mày, ánh mắt liếc tới liếc lui không biết đang nghĩ gì.
“Mẹ anh chiều mai sẽ dẫn em đến bệnh viện kiểm tra.” Vân Thiệu Thần chuyển đề tài, không nói đến việc của mình nữa.
Đoàn Duệ Thanh vừa nhấc mắt lên đã gặp phải ánh mắt quan tâm của anh, cũng không biết bản thân bị làm sao, luôn nghĩ đến việc Vân Thiệu Thần hôn trộm mình, ánh mắt cũng nhìn đến môi anh, không dứt ra được.
“Sao vậy?” Vân Thiệu Thần thấy đứa nhỏ có biểu tình kì lạ, kỳ quái hỏi.
“Không, không có việc gì.” Ánh mắt Đoàn Duệ Thanh rốt cục thành công dời đi, mặt đã có điểm hồng.
Vân Thiệu Thần nhìn cậu, nhìn đến khi tiểu hài tử cảm thấy không được tự nhiên, mặt ngày càng đỏ, mới nhíu mày hỏi: “Rốt cục là có chuyện gì?”
“Thật sự không có gì cả.” Đoàn Duệ Thanh nhếch môi, trong lòng càng nghĩ càng thấy mất tự nhiên, người làm chuyện xấu cũng không phải hắn, hắn đỏ mặt thay người ta làm cái gì.
Vân Thiệu Thần thấy tiểu hài tử như vậy, nhíu mày, sờ đầu cậu, nói: “Vậy em ngủ đi.”
Đoàn Duệ Thanh nhẫn nhịn, nhịn không được, trở mình xem thường y, sau đó lại nhịn không được cười ra tiếng.
“Em lại làm sao vậy?” Vân Thiệu Thần nguyên bản đã đứng dậy, thấy cậu như vậy liền ngồi xuống lại, nghiêm túc nhìn cậu.
“Không có gì a.” Đoàn Duệ Thanh nhịn không được cười “Chỉ là nghĩ đến anh không ở nhà, không ai quản em, thật thích a.”
Vân Thiệu Thần trừng mắt nhìn cậu một cái, không để ý đến ánh mắt kháng nghị của cậu, vươn tay áp cậu nằm xuống, giúp cậu đắp chăn lại nghiêm khắc bắt cậu nhanh ngủ.