Ngày hôm sau thời điểm Đoàn Duệ Thanh đi làm, Hạ Hưng quả nhiên đứng trước cửa khách sạn đợi hắn, thấy hắn đến liền chạy tới.
“Đi thôi.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười nói.
“Cậu nói quản lý Khang sẽ đáp ứng không?” Hạ Hưng trên mặt lo lắng hỏi.
“Không biết.” Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, thấy Hạ Hưng đầy vẻ lo lắng, mới thản nhiên bổ sung “Việc gì cũng phải thử qua mới biết kết quả được, nếu không cũng chỉ có trời mới biết mọi chuyện sẽ ra sao, cậu hiểu chứ?”
Hạ Hưng cái hiểu cái không gật đầu, cũng không biết có thật là không hiểu hay không.
Đoàn Duệ Thanh thấy Hạ Hưng bị chính mình làm cho bối rối, thực vừa lòng, vỗ vỗ người y đi vào, một bên nói “Đi nhanh đi, nếu không sẽ muộn.”
“A, được rồi.” Hạ Hưng vội theo sát phía sau hắn, trong lòng cảm thấy Đoàn Duệ Thanh là một người tốt, còn muốn giúp mình làm việc, vì thế thập phần cảm kích nói với Đoàn Duệ Thanh “Duệ Thanh, cảm ơn cậu đã giúp tôi, về sau nếu cần gì, chỉ cần nói một tiếng, tôi tuyệt đối không chối từ.”
Hạ Hưng là người đơn thuần, cậu sẽ không hoài nghi dụng tâm của những người giúp đỡ mình, cảm thấy đối phương là người tốt. Hơn nữa cậu đã làm công việc này khá lâu rồi, Đoàn Duệ Thanh đồng ý thay ca giúp cậu nghỉ ngơi hay ngày, quả thật chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là thật sự coi cậu như bạn bè, trong lòng cậu, Đoàn Duệ Thanh nháy mắt đã lên tới vị trí bạn bè tốt.
“Chỉ là rảnh rỗi nên giúp đỡ thôi, không cần khách khí.” Đoàn Duệ Thanh đã sớm thấy rõ bản chất ngốc nghếch của đứa nhỏ này rồi, hắn chưa từng có ý hại người khác, nhưng nếu có người nguyện ý đưa hắn chỗ tốt hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Chẳng qua tìm một đồng nghiệp làm bạn bè, tuy thật có lỗi nhưng “một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”, lần này vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không thật sự thân thiết với bất kì ai được.
Khang Ninh Huy nghe xong hai người nói, cũng không giống suy nghĩ của Hạ Hưng lập tức cự tuyệt, mà nhìn kỹ Đoàn Duệ Thanh, nhíu mày hỏi: “Yêu cầu của việc sắp xếp đồ vật này nọ, sẽ rất vất vả, cậu có thể làm được không?”
“Có thể.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, trên mặt vẫn cười bình thản, không nóng không lạnh.
Khang Ninh Huy gật đầu, xem như đồng ý.
Hạ Hưng thật vui vẻ, lúc đi theo Đoàn Duệ Thanh ra ngoài, nụ cười tên mặt còn chưa mất đi, không ngừng cảm ơn Đoàn Duệ Thanh.
Đoàn Duệ Thanh biểu tình trên mặt cũng không biến hóa gì, hỏi qua những việc Hạ Hưng làm hằng ngày cùng những chú ý khi làm, liền cùng cậu tạm biệt.
Công việc của Hạ Hưng cũng không phức tạp, mỗi lần nguồn hàng được đưa đến, đem phân loại những vật nào thuộc khu vực nào trong khách sạn, sau đó đem chuyển đến từng nơi.
Đoàn Duệ Thanh loay hoay nửa ngày với đống hàng hóa, thân thể quả thật rất mệt, bất quá cũng không cảm thấy buồn chán, ngược lại có điểm tâm đắc.
Ở phòng bếp mỗi ngày đều sẽ mua mới nguyên liệu nấu ăn, đặc biệt là trong một ngày phải nhận hai ba lần nguyên liệu, nên hắn chuyển hàng đến phòng bếp là nhiều nhất.
Cơ hồ toàn bộ buổi chiều yêu cầu nguyên liệu, tính sổ sách, nghiệm thu cũng không tới phiên Đoàn Duệ Thanh làm, đợi đến khi nguyên liệu nấu ăn được đưa đến, bếp trưởng mới gọi đến hắn, kêu hắn đem nguyên liệu đưa vào, phân loại kỹ rồi đem cất.
Đối với việc này Đoàn Duệ Thanh thập phần vui lòng làm.
Bếp trưởng tên là La Hoằng, ở khách sạn này địa vị cũng không thấp, đồ đệ cũng có rất nhiều, có lẽ đã gặp qua nhiều người, y đối những người trẻ tuổi hiện tại xem không vừa mắt, nếu không lười biếng, chính là không đủ thông mình, mà nhiều người khi làm việc đặc biệt tiêu cực, đều cắm đầu mà làm, nhưng lại không có được sự linh hoạt.
Mà khiến hắn không vừa mắt nhất, là nhóm người cùng hắn làm việc lại không đủ nghiêm túc, đầu óc cũng thực cứng nhắc, phân việc cho bọn họ làm đều phải giải thích nửa ngày mới hiểu được, mới từng bước hoàn thành, tiếp đó thức ăn làm ra cũng khiến y không vừa mắt, kết quả không hài lòng nói bọn họ vài câu lại còn già mồm, khiến y tức giận đến nổi bão, đó cũng là nguyên nhân khiến ở khách sạn này y nổi tiếng là xấu tính.
Đoàn Duệ Thanh lại tương phản so với những người trẻ tuổi khác, tính cách tốt, lại thông minh linh hoạt, làm việc cũng nghiêm túc. La Hoằng thật sự thích cậu, mỗi lần y phân phó, Đoàn Duệ Thanh có thể rất nhanh liền hiểu được, đem công việc làm đúng ý y mới thôi.
Cho nên đối với Đoàn Duệ Thanh đi theo y nửa buổi chiều, La Hoằng tự mình đưa cậu trở về, cũng ở trước mặt Khang Ninh Huy khen không ít, điều này làm Khang Ninh Huy rất kinh ngạc, phải biết thường chỉ nghe La Hoằng mắng chửi người, nghe được y khen người phá lệ là lần đầu tiên.
La Hoằng sau khi khen xong còn chưa đi, trực tiếp đem ghế lại ngồi trước bàn làm việc của Khang Ninh Huy. Đoàn Duệ Thanh thấy y nói nửa ngày, có chút thay y cảm thấy miệng khô, thuận tay rót cho y chén trà, một động thái đó lại chiếm được hảo cảm của La bếp trưởng.
Khang Ninh Huy thở dài, người này ở nơi của mình khen nửa ngày, bây giờ còn không chịu đi, y như thế nào không rõ ý tứ của hắn, đành phải nhu nhu mày nói: “Duệ Thanh a, ngày mai La bếp trưởng muốn đích thân đi mua nguyên liệu nấu ăn, cậu cùng hắn đi đi.”
“Ân? Tôi?” Đoàn Duệ Thanh hết sức kinh ngạc nhìn hai người.
“Vậy đi, ta sẽ phân thêm một người đi theo các ngươi.” Khang Ninh Huy nói.
Đoàn Duệ Thanh hiểu được đại khái La Hoằng đối với hành động và năng lực của mình thực vừa lòng, muốn mình tiếp tục làm việc cho y. Hắn cũng không từ chối, ngược lại rất cao hứng đồng ý “Được.”
La Hoằng thấy Khang Ninh Huy phân phó, Đoàn Duệ Thanh cũng đồng ý, lúc này mới vừa lòng rời đi.
Y quả thực thưởng thức Đoàn Duệ Thanh, có tiểu tử này hỗ trợ làm việc, y sẽ thoải mái rất nhiều, cũng không cần mỗi lần giải thích với người khác không được mà tức giận. Chính là y cảm thấy đáng tiếc, người thông minh lại khiêm tốn như vậy lại khác ngành, y mặt ngoài không nói gì, trong lòng lại hâm mộ, vì cái gì y lại không nhận được phụ tá tốt như vậy?
Cả ngày làm việc chân gần như không chạm đất, lúc trở lại bàn làm việc của mình, Đoàn Duệ Thanh cảm thấy tay chân đều không nâng lên được nữa.
Chính là buổi sáng hắn còn đáp ứng sau khi tan tầm sẽ tăng ca hoàn thành công việc của mình, hắn không nghĩ đổi ý, quyết định cắn răng chống đỡ, chẳng qua chỉ là ngồi trong văn phòng chỉnh lý văn kiện thôi, hẳn là không mất bao nhiêu thời gian.
Ăn chiều ở bếp ăn của nhân viên xong, Đoàn Duệ Thanh nhu nhu hai tay, ngồi vào bàn làm việc, đem những đơn đặt hàng hôm nay nhập vào máy tính, đó cũng là một nguyên nhân khiến hắn sẽ thoải mái ngồi trước bàn làm việc, nhập liệu vào máy tính, mà còn thập phần tinh thông, hắn đối với những con số cũng khá nhạy bén.
Mãi cho đến khi Vân Thiệu Thần tự mình đến khách sạn đón hắn, hắn còn đang hăng hái nằm úp sấp trước máy tính chiến đấu với những đơn đặt hàng.
“Đừng nằm gần như vậy.” Một bàn tay để lên trán hắn, hơi chút dùng lực đẩy đầu hắn ra xa.
“Anh..sao anh lại đến đây?” Đoàn Duệ Thanh nhìn bàn tay to trên trán mình, lại giương mắt nhìn về phía anh họ.
“Tới đón em.” Vân Thiệu Thần nhìn Đoàn Duệ Thanh vẻ mặt mệt mỏi, mày theo thói quen nhăn lại.
“Tăng ca?”
“Dạ, lập tức xong ngay, anh đợi em một chút.”
Đoàn Duệ Thanh lưu lại tất cả dữ liệu vào máy, tắt máy xong mới đứng lên đối Vân Thiệu Thần nói “Xong rồi, mình về thôi anh.”
“Công việc nhiều lắm sao?” Vân Thiệu Thần tuy biết một khi bước vào xã hội, nếu muốn thăng tiến nhất định phải nếm qua khổ cực mới được, nhưng mắt thấy Đoàn Duệ Thanh trễ vậy còn ở lại làm việc, người nằm úp sấp trước máy tính bận rộn, y đã cảm thấy trong lòng không thoải mái.
“Anh cũng vừa tan ca sao?”
“Ừ.”
Vân Thiệu Thần lúc tan ca về nhà cũng đã khuya, thấy Đoàn Duệ Thanh còn chưa về, hỏi mẹ mình mới biết được cậu tăng ca, y nghĩ đến gần đây khu vực này cũng không mấy an toàn, lại lo lắng Đoàn Duệ Thanh một mình về nhà sẽ có chuyện, nên cố ý chạy đến đón cậu tan ca.
Đoàn Duệ Thanh nghiêng đầu nhìn anh một cái, thời điểm anh họ đến đón hắn đã thay quần áo, bất quá vẫn là màu đen, đi lúc đèn đường đã tắt, cả người như lẫn vào bóng tối, thấy được cũng chỉ có khuôn mặt anh.
Anh họ vẻ ngoài thật sự được lắm, mũi cao, mắt đẹp, có điều cặp lông mày luôn nhăn lại, trông anh so với tuổi thật còn muốn nhỏ hơn vài tuổi.
Vân Thiệu Thần thấy cậu luôn nhìn mình, liền hỏi: “Em nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, có chút tò mò hỏi “Anh, anh có người mình thích chưa?”
“Không có, hỏi cái này làm gì?” Vân Thiệu Thần vĩnh viễn là biểu tình “mặt than”, chuyển động duy nhất trên mặt anh, hẳn là nhíu mày.
“Không có gì, em tò mò thôi.” Đoàn Duệ Thanh cũng không từ bỏ, tiếp tục hỏi “Anh có nghĩ tới mẫu người mình thích chưa?”
Vân Thiệu Thần lúc này không trực tiếp trả lời cậu, mà đứng lại, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, hai mắt lại yên lặng nhìn hắn.
“À, sao vậy anh?” Đoàn Duệ Thanh chớp mắt mấy cái, không hiểu gì, hỏi.
Vân Thiệu Thần nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng không nói gì, xoay người tiếp tục đi về.
Đoàn Duệ Thanh không hiểu gì, chạy theo anh tiếp tục hỏi, Vân Thiệu Thần lại miệng kín như hồ lô, hỏi gì cũng không trả lời.
Hai người cứ như vậy một người hỏi, một người như hũ nút hỏi thế nào cũng không mở miệng.
Lúc về đến nhà đã rất khuya, Đoàn Giai Thu đã để sẵn đồ ăn khuya cho hai người, bản thân đã đi ngủ trước.
Đoàn Duệ Thanh vừa ăn khuya, vừa suy nghĩ phản ứng của Vân Thiệu Thần, cuối cùng Vân Thiệu Thần cũng không chịu được, nhíu mày trả lời: “Việc của anh em không cần quan tâm, tập trung lo lắng chuyện của mình là được.”
Đoàn Duệ Thanh thở dài, hắn đương nhiên là không muốn tùy tiện xen vào việc của người khác, chính là mỗi lần nghĩ đến Vân Thiệu Thần ở kiếp trước trải qua hai cuộc hôn nhân, liền cảm thấy tiếc cho anh, nếu hiện tại điều đó còn chưa xảy ra, hắn muốn vì anh làm chút gì đó, thay đổi kết quả.
Vân Thiệu Thần nói xong cũng không để ý đến cậu nữa, sau khi ăn xong, liền đi rửa chén, sau đó cầm đồ ngủ vào phòng tắm.
Đoàn Duệ Thanh vẫn luôn nhìn bóng lưng anh, cũng không biết nghĩ đến điều gì, mày đột nhiên nhíu lại.
Vân Thiệu Thần không tắm lâu, rất nhanh liền đi ra, đối với Đoàn Duệ Thanh còn đang ngẩn người nói: “Nước ấm pha sẵn rồi, em vào tắm đi.”(Nghe cứ như là…… haha *cười gian*)
Đoàn Duệ Thanh nghe anh đi vào, chốc lát cửa phòng tắm bị gõ hai tiếng, Vân Thiệu Thần đưa hắn đồ ngủ xong, lúc rời đi cũng giúp hắn đóng cửa lại.
Toàn thân đau nhức được ngâm mình trong nước nóng thật thoải mái, nhưng Đoàn Duệ Thanh cũng không dám ngâm lâu, sợ một hồi ngủ quên sẽ bị cảm mạo, ngày mai còn phải đi làm nữa.
Lúc hắn đi ra, Vân Thiệu Thần đã trải xong ra giường.
Hai cái chăn để kế bên nhau, chỉ cần xốc lên một góc chăn đi vào có thể đem cả người bọc lại, không lọt được chút gió nào.
Đoàn Duệ Thanh đối với trình độ cẩn thận của anh họ cảm thấy giật mình, không nghĩ người to lớn, lại nghiêm túc như anh, lúc làm những việc như vậy cũng không thô kệch tí nào. Đoàn Duệ Thanh nghĩ Vân Thiệu Thần hẳn là kế thừa tính cách chiếu cố người khác của mẹ anh.
Vân Thiệu Thần trải xong ra giường chuẩn bị nằm lên, ngẩng đầu lại thấy em họ đứng trước giường nhìn chăn ngẩn người, cũng không biết đang nghĩ gì, hai tay xoa xoa bả vai, bộ dáng thập phần không tự nhiên.
Y đứng một bên nhìn trong chốc lát, vẫn là không nhịn được đưa tay đến bả vai cậu xoa bóp nhẹ nhẹ.
Đoàn Duệ Thanh bị bàn tay đột nhiên đặt lên người mình dọa sợ, nghiêng đầu thấy là anh họ mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hôm nay em làm những gì vậy?” Các cơ trên người đều cứng lại, Vân Thiệu Thần nhíu mày.
Đoàn Duệ Thanh được xoa bóp thật thoải mái, hai mắt hơi nheo lại, cong cong như trăng rằm.
Vân Thiệu Thần thấy cậu vẻ mặt hưởng thụ, lực đạo tăng mạnh hơn, hướng hai bên vai cậu vuốt ve. (Mát xa thôi mà, làm như đêm tân hôn ấy… =))) Ngón tay y thon dài hữu lực, lực đạo lại vừa phải, khiến Đoàn Duệ Thanh muốn cứ như vậy mãi.
“Em làm giúp công việc cho đồng nghiệp.” Đoàn Duệ Thanh thoải mái nói.
“Sao em lại làm giúp? Vậy còn hắn?” Vân Thiệu Thần nhíu mày hỏi, y lo lắng em họ ở khách sạn bị người khác bắt nạt, mệt mỏi lại không dám nói ra.
“Không có gì, là em chủ động muốn giúp cậu ta.” Đoàn Duệ Thanh giải thích “Công việc hiện tại của em thật nhẹ nhàng, nhưng không thể tiếp xúc với nhiều người, đây không phải là điều em muốn.”
Vân Thiệu Thần nghe xong lời cậu nói, hạ mắt hơi dùng lực giúp cậu xoa bóp bả vai, không nói thêm gì, cũng không hỏi nữa.
Đoàn Duệ Thanh được xoa bóp thoải mái, người còn đang đứng thẳng, nhưng lại ngủ quên mất.
Vân Thiệu Thần thở dài một tiếng, ôm ngang vai cậu, đem người ôm lấy đặt lên giường.