Ting Ting
Tiếng chuông cửa reo lên, Cố Mai Nhàn đang đọc sách trong phòng, cô nghĩ là Khương Mặc lại đến mang cho cô mấy loại thuốc bổ gì đó, đặt quyển sách về cách chăm sóc trẻ em xuống, Cố Mai Nhàn đứng dậy đi mở cửa.
Người đến đây là Khương Mặc, hay là Lưu Hàn Trạch đã trở về rồi? Gần một tháng rồi Lưu Hàn Trạch còn chưa trở lại, tuy hai người vẫn liên lạc qua tin nhắn nhưng mỗi tin nhắn gửi đến đều có ý tránh né. Cô không biết chuyện này sẽ còn duy trì bao lâu nữa?
Mở cửa ra, không phải Khương Mặc, càng không phải Lưu Hàn Trạch, lại là người cô không muốn gặp trong thời gian này nhất, Tư Duệ An.
"Tư tiểu thư đến đây có việc gì không?" Cho dù khó chịu đến mức nào, cô vẫn phải nở nụ cười thật tươi, bản thân nếu lộ ra đau thương, người phụ nữ này nhất định sẽ đắc ý.
Ai lại muốn đau khổ của mình bị vạch trần trước mặt đối thủ của mình chứ?
"Tất nhiên là có chuyện mới đến đây chứ? Cô không mời khách vào nhà cùng ôn chuyện sao?" Tư Duệ An không đợi Cố Mai Nhàn mời vào đã tự nhiên bước vào nhà. Ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách lớn, cô ta cắn cắn môi, nếu không phải vì Cố Mai Nhàn kia thì bây giờ cô đã trở thành chủ của căn nhà này, còn phải mở miệng hỏi xin vào nhà sao?
"Cô muốn nói chuyện gì thì nói đi." Cố Mai Nhàn nhíu mày, Tư Duệ An chưa bao giờ đến đây, hôm nay lại đột nhiên đến khẳng định chẳng có tin gì tốt.
"Không cần gấp như vậy, cô không thấy căn nhà này rất tốt sao? Rộng rãi thoáng mát, đầy đủ vật chất tiện nghi, rất đáng để tận hưởng..." Tư Duệ An quan sát hết cả căn nhà, tiếng nghiến răng ken két thiếu chút nữa đã phát thành tiếng, nhịn nổi ghen tỵ nồng đậm, không lâu nữa nó sẽ là của cô ta thôi...
"Có ý tứ gì?"
"Cố Mai Nhàn, tận hưởng phút giây cuối cùng của cô đi, vì không lâu sau cô không còn là chủ nhân của ngôi nhà này nữa." Tư Duệ An thâm thuý nhếch môi, chờ phản ứng tiếp theo của Cố Mai Nhàn.
"Tư tiểu thư thật biết nói đùa, nhưng..." Cố Mai Nhàn cười lên một tiếng sau đó thu lại nụ cười tức khắc"... chuyện đùa của cô lại chẳng hài hước chút nào."
"Cô không tin? Mà khoan... Trạch chưa nói cho cô biết sao? Chậc chậc anh ấy cũng không phải người quá tuyệt tình, có lẽ anh ấy đang tìm thời điểm thích hợp để nói rõ ràng với cô..." Tư Duệ An làm ra vẻ mặt kinh ngạc, rồi lại tặc lưỡi lắc đầu.
"Tư tiểu thư nếu đã diễn tuồng xong thì có thể ra về, ở đây không hoan nghênh cô." Cố Mai Nhàn cảm thấy cô chỉ muốn đến đây làm loạn, muốn nhân lúc bọn họ đang chiến tranh lạnh liền thừa nước đục thả câu, thêm vài câu khiêu khích, mối quan hệ sẽ trầm trọng hơn nữa. Cô đã từng yếu thế khuất phục trước cô ta, lúc trước bản thân mang cảm giác áy náy thì đã chia cắt tình cảm của cô ta, bây giờ cô sao có thể nằm im chịu nhục?
"Tôi chỉ nói có mấy câu cô đã không chịu nổi rồi? Nếu tôi nói Trạch chủ động muốn ly hôn với cô cô còn đau khổ thế nào đây a Cố Mai Nhàn...hay là Lưu phu nhân?"
"Tư tiểu thư hồ đồ rồi, cô nghĩ tôi sẽ như trước kia vì mấy câu nói của cô mà bị xoay như chong chóng sao? Diễn tới đây được rồi, nếu cô đang mang thai thì nên trở về an dưỡng cô ở đây làm loạn đứa bé cũng sẽ không dễ chịu."
Trước kia vì vài câu nói của Tư Duệ An mà Lưu Hàn Trạch không chút thương tiếc đả thương cô hết lần này tới lần khác, cô nhẫn nhịn mấy năm như vậy đã đủ rồi, cô đã từng muốn chúc phúc cho bọn họ, là cô ta không biết trân trọng phạm sai lầm lớn để Lưu Hàn Trạch yêu cô ta cũng bị cô ta lừa một vố đau như vậy, mới khiến cho anh triệt để buông bỏ.
Có lẽ cô ta quá yêu Lưu Hàn Trạch nên muốn tìm một cách vẹn toàn lại nhanh chóng, đối với thử thách của mẹ chồng lại dùng thủ đoạn thâm hiểm như thế, không dùng kiên trì của mình để cảm hoá trái tim của bà lại lựa chọn phương thức cực đoan, cuối cùng vẫn là thất bại thê thảm. Cô ta không nghĩ tới, nếu dùng kiên trì cùng chân thành của mình, dù có bao lâu đi chăng nữa thì mẹ của Lưu Hàn Trạch cũng sẽ cảm động. Tình yêu của cô ta không sai, sai lầm lớn nhất chính là yêu sai cách, cô ta muốn thiên trường địa cửu, muốn trở thành vợ của anh ấy, nhưng lại chọn đường tắt, ngay từ lúc cô ta lựa chọn đã là mở đầu cho sai lầm rồi.
"Cố Mai Nhàn cô biết cái gì chứ? Đứa nhỏ không dễ chịu chính là vì có sự xuất hiện của cô, cô luôn đứng ở giữa ngăn cản cha mẹ nó đến với nhau. Nhưng không sao, Trạch đã nói sẽ tìm dịp thích hợp để ly hôn với cô, như vậy cả nhà chúng tôi sẽ được đoàn tụ."
"Tư Duệ An, cô đừng giở trò nữa, tôi sẽ không mắc mưu của cô." Cô ta mở miệng liền liên tục nói Lưu Hàn Trạch sẽ ly hôn với cô, cô sẽ không để mắc mưu mà hiểu lầm Lưu Hàn Trạch.
"Cô đừng ngây thơ như thế, cô có biết vì sao anh ấy đi công tác lâu như vậy mà không trở về không? Công tác xa nhà chỉ là cái cớ, chiến tranh lạnh chỉ là khởi đầu cho quá trình ly hôn mà thôi, thực ra mỗi ngày anh ấy đều ở bên cạnh tôi, chăm sóc cho tôi và đứa nhỏ, Cố Mai Nhàn à, anh ấy vẫn còn lưu luyến tôi, đối với cô là nhất thời cảm động, cô đừng tự mình đa tình nữa." Tư Duệ An nhếch môi nhìn sắc mặt đang dần biến đổi của Cố Mai Nhàn, người phụ nữ ngu ngốc này, đã cắn câu rồi.
"Dựa vào cái gì tôi phải tin lời tôi nói? Cũng không phải là tôi chưa từng chứng kiến thủ đoạn ngoan độc của cô, lại giăng kịch lửa để cứu mẹ Diệp Nhu, lúc trước là Ngấm ngầm đẩy người ta xuống sông rồi vớt người ta lên để họ mang ơn mình, bây giờ lại là kế ly gián? Chẳng trách Lưu Hàn Trạch dù yêu cô cũng muốn rời bỏ cô." Cố Mai Nhàn mày bình tĩnh lại đi, chỉ là một thủ đoạn nào đó của cô ta để đưa mày vào tròng thôi, không có chứng cứ xác thực thì không nên tin bừa.
"Cô... chẳng qua là anh ấy áy náy với cô mới không nói cho cô biết, cô có biết vì sao anh ấy đi "công tác" không liên lạc cho cô thường xuyên không? Tất nhiên là vì anh ấy không muốn tôi khó chịu tổn hại thân thể, ảnh hưởng tâm lý xấu đến đứa nhỏ. Như lời vừa nãy cô nói, là anh ấy yêu tôi nên không muốn tôi bị thương tổn." Tư Duệ An tức giận phản bác, dám nhắc lại chuyện đó trước mặt cô ta, nếu không phải chút chuyện cỏn con kia thì Lưu Hàn Trạch cũng không tuyệt tình với cô ta như vậy, bà già kia không phải vẫn sống rất tốt sao?
"Tư Duệ An cô đúng là hết thuốc chữa, những lời cô nói căn bản chẳng có giá trị gì, tôi nói lần cuối cùng, diễn trò xong rồi mời rời đi, cô còn ở đây nói hươu nói nói vượn liền báo cảnh sát."
"Cô... sau này tôi sẽ trở thành nữ chủ nhân ở đây, cô không có tư cách đuổi tôi đi." Tư Duệ An vốn dĩ nghĩ Cố Mai Nhàn ít nhiều cũng sẽ tin, ai ngờ lại nói đến mức làm cô ta á khẩu không thể nói nên được gì nữa.
"Xem ra cô đến cảnh sát cũng không sợ, được thôi, tôi liền gọi cho Lưu Hàn Trạch để anh ấy trở về kiểm chứng một chút vở kịch của cô." Cố Mai Nhàn đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, vừa cầm lấy lại bị Tư Duệ An xông tới.
"Cố Mai Nhàn cô không được gọi, chúng ta còn chưa nói xong." Tư Duệ An thấy Cố Mai Nhàn muốn lấy điện thoại định gọi cho Lưu Hàn Trạch liền muốn ngăn cản, Lưu Hàn Trạch không thể biết được, nếu không kế hoạch của cô ta sẽ đổ vỡ.
Hai người giằng co một hồi, thời điểm Cố Mai Nhàn cầm chắc được chiếc điện thoại trong tay nhưng móng tay của Tư Duệ An như muốn cào rách da cô, cô giằng tay cô ta ra, lực cũng không mạnh lắm nhưng Tư Duệ An giống như bị đẩy từ Tru Tiên đài xuống, cô ta ngã xuống đất, rơi xuống sàn tiếng cũng mạnh như vậy.
"Cố Mai Nhàn em làm gì vậy? Em có biết cô ấy đang mang thai không?"
Thời khắc cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt như khắc sâu vào trong cốt tuỷ ấy, ánh mắt rét lạnh ấy và cả cái nhìn bén nhọn cùng nụ cười đắc ý của người phụ nữ kia, cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Ngay từ đầu, Tư Duệ An đã thấy Lưu Hàn Trạch bước vào nhà nên mới cho cô lợi thế để vờ ngã xuống.
"Cố Mai Nhàn, tôi biết là cô ghét tôi, tôi đến đây chỉ muốn nói sau khi sinh đứa nhỏ ra sẽ một mình nuôi nó lớn lên, trả lại hạnh phúc cho cô và anh ấy, như vậy vẫn chưa đủ để cô tha thứ sao? Vì cái gì lại muốn báo cảnh sát kiện tôi phá hoại hạnh phúc vợ chồng của cô, lại còn đẩy tôi, tôi thì không sao nhưng đứa bé có mệnh hệ gì thì làm sao bây giờ..." Tư Duệ An nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt cô ta chảy ra mỗi lúc một nhiều, tay ôm chặt lấy bụng, cả người dựa vào người Lưu Hàn Trạch, khoảnh khắc đó cô ta hiểu rất rõ, lời cô ta nói cùng lời thanh minh của Cố Mai Nhàn, bên nào nặng hơn rồi. Như cô ta đã từng nói, cô ta luôn là người thắng.
"Cố Mai Nhàn, tôi không rõ chuyện trước đó, nhưng sao em có thể ra tay đẩy cô ấy mạnh như thế? Tôi đã từng nói sẽ thu xếp mọi chuyện, em cũng không thể... nghĩ đến chuyện loại bỏ nó đươc..." Lưu Hàn Trạch mở môi bạc, đôi mắt anh nhìn Cố Mai Nhàn sâu không thấy đáy, nhưng có thể nhận ra trong đó chứa đầy hàn ý lạnh lẽo. Cô ấy không biết dù chỉ là suy nghĩ loé lên trong đầu thôi cũng đủ giết cả mạng người sao?
Cố Mai Nhàn nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm thật chặt, cơ hồ muốn bóp chiếc điện thoại tan tành, bây giờ cô có giải thích hay biện minh thế nào người đàn ông này cũng sẽ không tin. Hít một hơi thật sâu, bây giờ cô chỉ cần một đán áp cho tất cả mọi chuyện xảy ra từ trước đến giờ, một đáp án thôi...
"Em biết bây giờ có nói gì anh cũng sẽ không tin, em chỉ cần một đáp án này thôi... Lưu Hàn Trạch... anh chọn..."
Mọi tâm tư tình cảm của cô, để hôm nay kết thúc hết đi, ván cược này sẽ là ván cuối cùng.
"Em hay cô ấy?"