Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc nhưng lại buông ra những lời lẽ dối trá, vô sỉ...
Cái gì mà bệnh viện đuổi, cái gì mà cháy nhà chứ?
Cô thà tin là ngày mai Trái Đất tận thế còn đáng tin hơn là hai cái chuyện hoang đường kia...
Cơn tức giận của cô càng tăng lên, hận không thể bước đến xé nát cái bản mặt dày vô sỉ kia...
Hắn tưởng cô là con ngốc sao?
Rốt cuộc thì trong 5 năm nay, hắn học của ai cái bản mặt dày như bê tông này vậy?
" Vô sỉ, dối trá! Trên thế giới này làm gì có kẻ dám đuổi anh, lại còn đốt biệt thự của anh? Chắc tên tôi viết ngược rồi "
Nhìn vẻ mặt tăm tối,tức giận của cô, như việc chọc cô tức giận là thú vui của hắn vậy, bất giác không kiềm chế được mà cười lớn
" Vợ của anh thật giỏi! Cơ mà chắc tên em phải viết ngược một nửa rồi! Đúng là không ai đuổi tôi. Nhưng nhà cháy... Là thật "
Tiểu Thần từ đầu im lặng, bỗng chốc nhếch mép cười khinh bỉ:
" Hừ! Có người thích muốn độ kiếp sớm vậy sao? Dám đốt cả biệt thự của ông chú? Trừ phi... "
Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của con trai, rồi lại liếc nhìn vẻ mặt cười tươi vô sỉ của hắn , cô khẽ nhíu mày, hỏi:
" Trừ phi cái gì?"
Ý cười trên khóe miệng của tiểu Thần càng sâu, nhún vai
" Trừ phi... Chú tự đốt biệt thự của mình "
Vừa nghĩ đến việc cả căn biệt thự to lớn, hoa lệ, vô giá bị đốt. Mắt cô nổ đom đóm, choáng váng.
Khuôn mặt xinh đẹp đen xì tức giận, xông đến chỗ hắn đứng, lôi cổ áo hắn lên...
Đôi mắt đỏ lên,tức giận nhìn thẳng vào mặt Lăng Trì Ngạo, hét lên:
" Lăng Trì Ngạo! Có phải anh sợ thừa tiền đến độ tồn kho hả? Lo không tiêu hết liền đốt làm thú vui đúng không? Hay hết trò vui nên anh đốt cả căn biệt thự cả vài chục tỷ! Anh có biết làm như vậy là có lỗi với những con dân yêu thương Mao gia gia chúng tôi không hả "
Bất giác hai tay thon thả của cô, đánh mạnh vào ngực hắn, lực đạo khá mạnh nhưng đối với hắn chỉ là gãi ngứa, giữ bàn tay làm loạn của cô lại, mỉm cười ôn nhu:
" Nếu tôi có tội với con dân yêu nước như các em... Vậy thì em bắt giam tôi đi. Tôi tình nguyện nộp phạt và bị bắt giam cả đời! Thế nào? "
Nhìn cái bản mặt vô sỉ, hiên lên năm chữ " Nào! Đêm bắt anh đi " của hắn khiến cô giật mình...
Khuôn mặt xinh đẹp thoáng bối rối trốn tránh ánh mắt của hắn...
Nhanh chóng giật lại tay, rồi bước nhanh về phòng ngủ, khẽ chửi nhanh một câu:
" Vô sỉ "
Nhìn Lý Tuệ Du trở về phòng, tiểu Thần càng tỏ ta khinh bỉ nhìn hắn, rồi định chạy theo cô về phòng ngủ, nhưng chưa được một bước cả thân ảnh bé nhỏ bị một lực đạo nhấc bổng lên đặt xuống ghế sofa.
" Con trai! Chúng ta thương lượng nhé!"
Khẽ thu lại ánh mắt khinh bỉ, đôi mắt ngây thơ trong vắt đến lạnh lẽo nhìn hắn
" Lát nữa chú Trí Viễn sẽ đưa con đến Cao gia chơi với Phong Phong, không phải còn và tiểu Phong rất hợp nhau sao?"
Đôi mắt khẽ khéo một đường cong hoàn mỹ, lóe lên tia giảo hoạt:
" Vào vấn đề chính "
" Ta cho cho con 100 triệu. Thế nào? "
" Vòng tay mẹ con rất ấm áp "
" 300 triệu "
" Người mẹ con rất thơm "
"500 triệu "
" Không phải chú là thừa tiền sao? Được không ta! Khó nhỉ "
Tiểu Thần lắc đầu ngán ngẩm, nhưng trên môi vẫn hiện lên ý cười sâu sắc, đôi mắt trong trẻo vẫn nhìn hắn
" Vậy 800 triệu, tiền sẽ được chuyển ngay lập tức. Nhóc con không nên tham lam!"
Hắn khẽ nhíu mày dò xét, ý cười cũng phai dần, bé con này thật tham tiền...
Hắn đã xác nhận được rồi! Trong tương lai hắn sẽ phải ra đường làm ăn mày vì nhóc con này.
" Thành giao"
Tiểu Thần hớn hở, chạy ngay vào phòng ngủ...
Nhìn bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cửa. Hắn khẽ thở dài, đau đầu vì phiên bản nhỏ của mình...
Lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình thật sự suy tính nhiều như vậy... mà đối tượng lại là con trai bé nhỏ của mình.
" Lý Dục Thần... Rốt cuộc là con có phải con ta không vậy! Thật tham lam"
[…]
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của con trai bảo bối biến mất với Cao Trí Viễn, cô bỗng nhiên thở dài...
Cự nhiên con trai yêu quý xông vào phòng ngủ ôm chầm lấy cô kêu muốn sang Cao gia chơi với Phong Phong...
Vậy mà lúc nãy kêu sẽ ở nhà nấu cơm phụ cô... Haizzz con trai lớn rồi, thật vô tâm!
Đóng cửa lại, khẽ liếc nhìn người nào đó đang dựa vào tường chăm chú mỉm cười ôn nhu nhìn cô, tâm cô càng nặng, khinh thường.
" Lăng Trì Ngạo, Anh thích làm cọc đóng ở nhà tôi sao. Đại gia như anh đâu thiếu nhà? Đâu cần phải đóng cọc nhà con dân nghèo như tôi "
Ý cười càng đậm, người nào đó vẫn thản nhiên, nhã nhặn chỉnh sửa lại quần áo rồi tiến lại gần cô, lưu manh nói:
" Nhà anh không thiếu, anh cũng không có sở thích đóng cọc nhà con dân nghèo, nên anh quyết định nhổ cọc. Nên vợ ơi! Chúng ta nhổ cọc nào..."
Thả sao thêm động lực... Number one baby làm việc cùng chị nào... Cha zô! Cha zô!