Đã ai từng nghe qua những loại chuyện tình nhưng không có chữ yêu ở trong đó? Đôi lúc cũng chỉ có một phía trao đi còn người kia có khi còn chẳng thèm nhận lấy. Tình yêu đó mệt mỏi và đau thương lắm, không có gì tình cảm nào bị chà đạp và đau đớn bằng việc ở cạnh người mình yêu với một danh phận cũng chỉ dùng để xưng hô chứ không hề có tình yêu trong đó. Chẳng có nỗi tương tư nào bằng nằm cạnh người đó nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Hôn nhân không có tình yêu không thiếu, và cuộc hôn nhân của cô và hắn cũng vậy đấy. Cho dù cô biết rằng hắn không hề yêu cô, không hề nghĩ đến cô và đặt cô trong tim. Nhưng cô vẫn cố chấp yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại vẫn ngu ngốc vùi sâu trong chấp niệm ấy. Hắn luôn đối xử với cô lạnh nhạt nhưng cô vẫn chịu đựng, thậm chí là đuổi cô đi vì hắn... cô cũng sẵn sàng hy sinh để hắn được vui lòng. Cô rất muốn hận hắn nhưng lại thấy bản thân mình quá ngốc nghếch, cô có thể hận hắn được hay sao chứ? Khi trong tim hắn chưa từng có cô thì sự hận thù ấy đổi lại được gì?
Bình luận truyện