Chiều đó
La Vân Ngọc cùng Lý Bình tới biệt thự, hai người đứng ngoài một lúc rồi cảnh cổng lớn mới mờ. Bước vào trong đã thấy Nhâm Cảnh Thâm cao cao tại thượng ngự trị vị trí trung tâm của phòng khách. Nam nhân họ La kia kính cẩn:
- Xin chào anh, em mới tới, đây là Lý Bình
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy liền cười khẩy, đây tách trà ấm nóng xuống bàn, an nhàn đáp:
- Con bé này nghe bảo giúp đỡ hai người rất nhiều nhỉ?
Nghe đến việc hôm trước Tiểu Nhu bị ốm trở nặng vì không dưng rảnh rang đi giúp ích người khác khiến Cảnh Thâm vẫn thấy gợn trong lòng. La Vân Ngọc càng thêm phần nhún nhường, trả lời:
- Em xin lỗi, nếu đêm ấy không quá lo lắng mà nhờ vả Tình Nhu, chắc chắn em ấy sẽ không trúng gió trời trở gió lạnh
Nhâm Cảnh Thâm cũng không muốn đôi co hay mất thời gian của cả hai. Hắn phẩy tay ý dừng câu chuyện này lại, hời hợt:
- Thôi, lên thăm đi... Nhanh rồi biến ra khỏi nhà tôi
La Vân Ngọc cùng Lý Bình sau cùng lên tới nơi, căn phòng liền có sự thay đổi. Trước đó chỉ mệt mỏi, ủ rũ và không nghe thêm tiếng động đặc biệt nào hết nhưng thiếu gia của La thị và Lý Bình thì khác, hai người hợp nói chuyện với Tình Nhu, chủ động hướng cô tới những điều tốt đẹp trong hiện tại và tương lai
Mấy hôm sau
Tình Nhu vẫn duy trì thái độ giận dỗi và im lặng đến cùng cực với Nhâm Cảnh Thâm. Nữ nhân dọn đồ trở về phòng, sáng ra thì nhanh chóng dùng bữa rồi tới trường, chiều có về sớm cũng đi ra ngoài sau đó hoặc tự chuẩn bị bữa tối ăn trước. Khi có ba mẹ qua thăm thì ngay tức khắc giả bộ đến thượng thừa, liền ríu rít hiền hòa với Nhâm Cảnh Thâm. Đợi đến khi ông bà Nhâm trở về là bộ mặt giả tạo ấy cũng kết thúc.
Nhâm Cảnh Thâm đúng không chịu nổi, hắn ngày ngày chủ động nói chuyện rồi dùng đủ mọi cách để liên lạc cho Tình Nhu vậy mà cô một mực từ chối, đã vậy còn luôn cố tình thách thức nam nhân. Đến bước đường cùng, Cảnh Thâm làm liều
Vẫn như mọi hôm, Tình Nhu ăn tối xong lại thong dong lên phòng, duy có lần này chưa bước vào trong lại phải đối mặt với Nhâm Cảnh Thâm, hắn mạnh mẽ nắm cổ tay cô kéo ngược lại, đóng cửa phòng lại rồi đứng chắn ngang đấy. Tình Nhu nhất thời bất ngờ, tức:
- Ách... Anh buông ra... Anh làm cái quái gì vậy?
Nhâm Cảnh Thâm cúi xuống nhìn tiểu thỏ, thở dài, hỏi:
- Tình Nhu, tôi phải làm gì em mới chịu tha thứ cho tôi? Từ hôm đó đến nay đã hơn 1 tuần rồi... Tôi không chịu được, Tình Nhu...
Giọng hắn hạ thấp van cầu, ngược lại là Tình Nhu lại kiên cường hơn hẳn, không kiêng dè mà gắt lên:
- Không cần làm gì hết..
Tình Nhu cáu kỉnh, như hét vào mặt nam nhân phía trước, còn mạnh mẽ hất tay hắn ra. Vẫn là Cảnh Thâm khốn khó, hắn lẽo đẽo theo cô, nài nỉ:
- Tình Nhu... Đừng như vậy, bất cứ yêu cầu nào em đặt ra tôi sẽ chấp thuận hết. Miễn sao em đừng xa cách hay bỏ mặc tôi là được...
Tình Nhu bắt đầu nghĩ ngợi, trong đầu lại lóe lên một việc, nữ nhân ngay tức khắc thay đổi thái độ, quay lại đầy hào hứng:
- Haha... Anh mới nói, cái gì anh cũng chấp thuận?
Nhâm Cảnh Thâm gật gù, khuôn mặt đĩnh đạc thường ngày trở nên nhu mì đến lạ, gật gật như con mèo mới bị nạt nộ đáng thương. Chỉ nhân hành động này của hắn, Tình Nhu hất hàm, đáp:
- Vậy từ nay trở đi anh không được tự ý động vào cơ thể em nữa... Không có hành động quá trớn nào cả, ngủ riêng, ở phòng riêng, em đi đâu làm gì cũng không đến lượt anh quản... Và nếu em có người yêu, anh sẽ không phiền chứ?
Mấy điều đầu tiên đã có chút cực hình mà nghe đến lời cuối cùng khiến Nhâm Cảnh Thâm bỗng giật bắn lên, hắn lắp bắp:
- Tiểu Nhu... Người yêu? Em đang nói gì thế?
Tình Nhu không kiêng dè, trả lời:
- Ừ... Trong mắt mọi người xung quanh chúng ta là anh em, em chán ngấy và... nghĩ lại những lần chúng ta... Hmm, anh biết đấy... Em rất sợ ba mẹ sẽ thất vọng... Vậy nên, em muốn chúng ta rạch ròi trong mối quan hệ này
Nhâm Cảnh Thâm bỗng trở nên trầm mặc, hắn hỏi ngược lại cô:
- Em muốn dừng lại sao? Tình Nhu, tôi chưa từng có ý định đem em tiêu khiển nhất thời, toàn tâm toàn ý với em... Đã bao lần tôi sẵn sàng vì em mà bỏ qua mọi vấn đề cấp bách của bản thân, đã bao lần em cầu cứu, tôi chưa bao giờ tới trễ... Tôi đã làm chuyện cực kì tệ với em, tôi sai, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của em để mong cầu sự tha thứ... nhưng em thực sự... muốn tổn thương lại tôi bằng cách này mới hả dạ sao?
Không khí giữa cả hai bỗng trở nên cô đặc, không còn kiểu đôi co trẻ con mà lần này Cảnh Thâm nói ra những điều cũng khiến nữ nhân phải xem xét lại. Tình Nhu thù dai nhớ lâu, nhớ chuyện của Nam Triều và Cửu Hồ là biết, bằng được Tình Nhu phải đày đọa kẻ hãm hại mình thật thảm mới thỏa cái lòng mình. Nhâm Cảnh Thâm sau cùng thở dài, hắn giữ lại thế thượng phong cho mình:
- Thôi được rồi, Tình Nhu... Tôi sẽ không động vào em cho tới khi em đồng ý... Khi nào em tự nguyện thì tôi mới được phép lại gần. Chúng ta sẽ có không gian riêng, tôi tuyệt nhiên không mặt dày vi phạm... Còn việc em dành tình cảm cho một ai khác, Tình Nhu... Dù đó là ý đùa để em trả đũa nhưng nếu tôi biết hắn là ai, tôi sẽ giết hắn...
Lời cuối Nhâm Cảnh Thâm nói rít lại như gằn lên cảnh cáo, hắn bất giác lại gần hơn nữa với Tình Nhu, thả giọng nhẹ nhàng:
- Vì Tiểu Nhu... Em chỉ được phép là "vợ nhỏ" của một mình tôi...
P/s: hnay ra hơi muộn, mong mng hoan hỉ đọc truyện nha. Đầu tuần có phiếu vote, hãy dành tặng phíu cho truyện tui với mí bà ui