Trưa đó
Cảnh Thâm đỗ xe sẵn ngoài cổng, hắn đứng dựa vào cửa xe rồi chăm chăm nhìn vào trong trường. Kia rồi! Đứa nhóc nhỏ nhắn đang hí hửng chân sáo chạy ra đích thị là Tình Nhu, cô nhàn nhã đi trên sân trường, cũng đã thấy anh hai nhưng tận hưởng nốt niềm vui lâng lâng đã thì chưa muộn. Sau cùng mới lao nhanh về phía Nhâm Cảnh Thâm, khuôn mặt tươi rói gọi:
- Anh hai...
Bất giác từ đằng sau Nam Triều bắt lấy cô, anh thoải mái khoác vai rồi giữ chặt cô lại, hành động thân tình bất ngờ, cười nói:
- Tình Nhu, đi ăn trưa với anh không? Dù gì hôm nay cũng tan sớm, anh biết một nhà hàng đỉnh lắm... đảm bảo hợp khẩu vị em
Tình Nhu đơ ra một hồi, vòng tay Nam Triều sao siết chặt quá, anh nắm bả vai nữ nhân thật chặt khiến cô thoáng bất ngờ, mất tự nhiên vô cùng, hỏi:
- Dạ...?
Chưa kịp hỏi xong thì đến lần này cơ thể cô lại chịu tác động lớn hơn, cánh tay Tình Nhu bị nắm chặt rồi kéo mạnh ra khỏi vòng tay Nam Triều. Cảnh Thâm tới rồi! Hắn hằm hè nhìn về phía Nam Triều, không mấy thân thiện, gằn hỏi:
- Cậu là ai?
Nam Triều dễ gây thiện cảm với người khác qua nét mặt lẫn hành động bên ngoài lắm, anh ta cười tươi rói rồi cúi gập đầu, lễ phép:
- A..em chào anh, em là Bạch Nam Triều... em hiện đang học lớp 12, hơn Tình Nhu 1 tuổi. Ngoài là học sinh bình thường thì em là thành viên của đội bóng rổ trường, đội bơi lội,.. từng đại diện cho trường tham gia kì thi...
Cảnh Thâm nhăn mày, trực tiếp ngắt lời:
- Đừng dông dài, tôi không quan tâm.. Nhưng cậu mới làm trò gì thế?
Nam Triều nhìn sang Tình Nhu đang đứng khép nép trong lòng Nhâm Cảnh Thâm, khóe môi giật giật cười nhẹ nhưng nhanh chóng lấp liếm đi, giảo hoạt đáp lại:
- Dạ nay tan sớm, em định rủ em ấy đi ăn trưa
Nhâm Cảnh Thâm nhìn xuống Tình Nhu, ánh mắt ý hỏi xác nhận xem điều đó có đúng hay không, nữ nhân gật nhẹ. Hắn cười khẩy, đưa tay ẩn lên cầu vai Nam Triều, thẳng thừng đáp:
- Cảm ơn tấm lòng của cậu... Tình Nhu nhà tôi không cần
Nói rồi nam nhân kéo Tình Nhu đi, trước đó thì Nam Triều vẫn cố hỏi nốt:
- Ah anh ơi.. anh là anh hai của Tình Nhu đúng không?
Nhâm Cảnh Thâm quay lại nhìn nam Triều, khuôn mặt luôn cười cười hớn hở khiến hắn không hiểu tên trước mặt đang có suy tính gì. Cảnh Thâm gật gù, lười nhác đáp:
- Ừ..còn chuyện gì khác không?
Nam Triều lắc đầu, Cảnh Thâm cũng yên tâm mà kéo Tình Nhu ra khỏi trường, chiếc xe ô tô đen rời đi thì Nam Triều cũng không cần chưng vẻ mặt giả dối kia nữa. Hai tay anh đút túi quần, nhàn nhã đi ra ngoài cổng rồi đểu giả lẩm bẩm:
- Anh hai à anh hai ơi...
Một chiếc xe khác cũng lùi tới gần phía Nam Triều, người lái xe kính cẩn mở cửa, lịch sự nói:
- Thiếu gia, mời cậu lên xe
Nam Triều gật gù, ánh mắt vẫn dán vào con đường thẳng phía trước, chiếc xe của Cảnh Thâm đã đi khuất xa từ lâu nhưng anh ta vẫn đăm chiêu điều gì đó mà nhìn thẳng mãi. Anh lấy máy ra gọi cho một ai đó, mập mờ:
- Thế là rõ rồi, bắt đầu thôi nhỉ?
Trong khi đó, tại biệt phủ Nhâm gia
Từ nãy trên xe Cảnh Thâm chỉ lặng thinh, về đến nhà đỗ xe vào garage thì chưa ai nói điều gì, Tình Nhu cũng khó hiểu loại thái độ này. Cô mở cửa xe bước xuống thì cũng không được, khóa chốt rồi. Lòng nữ nhân nóng lên hơn bao giờ hết, lí nhí:
- Anh hai.. anh chưa mở cửa xe sao?
Nhâm Cảnh Thâm bất giác kéo Tình Nhu sát lại gần, bắp tay nhỏ bị hắn siết lại đến đau đớn, khuôn mặt nam nhân cũng đằng đằng lên, hằm hè:
- Em với thằng nhãi kia.. là quan hệ gì vậy hả?
Tình Nhu sợ hãi lẫn khó chịu, nhì nhèo:
- Chúng em quen nhau vì..anh ấy là đàn anh khóa trên
Cảnh Thâm vẫn không phục, hắn mạnh bạo kéo Tình Nhu ngồi lên đùi mình, nữ nhân mặc đồng phục trường là chiếc váy chỉ đến gần gối, phần da cọ vào chiếc quần âu của nam nhân có chút khó chịu, không gian ghế lái cũng chật hẹp khiến cả hai quá ư “thân mật”. Tình Nhu toan thoát ra thì hai tay Cảnh Thâm trực tiếp nắm chặt hai bên đùi non, gằn lên:
- Chỉ vậy thôi sao..em gái?
Lực tay siết mạnh khiến Tình Nhu run bần bật, vừa đau mà vừa ấn mạnh vào dây thần kinh buồn, nữ nhân sau cùng chùn lòng, hắn vẫn thành công uy hiếp cô ở mức cao nhất. Lúc nhẹ nhàng hay yêu chiều thì luôn vô đối, từng lời nói đến hành động đều chỉ dành cho cô, độc tôn đối xử như vậy cho Tình Nhu. Ngược lại, lúc chạm đến giới hạn thì luôn thể hiện ra bản thân là người quyền lực như nào, luôn có mánh khóe để đối phương chùn bước dù thế mạnh hay yếu.
Tình Nhu không rõ tại sao Nhâm Cảnh Thâm lại tức tối như vậy, trước hết phải mau chóng đáp lại thắc mắc của hắn đã:
- Thật sự..chỉ có vậy.. ag, anh làm em đau đó
Bàn tay Nhâm Cảnh Thâm buông lỏng, Tình Nhu thở phào rồi tiếp tục nói:
- Đàn anh đó có giúp em hôm kì thi ITFS, lấy giúp em số báo danh để vào phòng thi kịp... có lẽ hôm nay anh ấy biết em đã đạt kết quả tốt nên ngỏ ý mời ăn trưa
Nhâm Cảnh Thâm nghe thế liền phì cười, hắn rờ lên mái tóc mềm mượt của Tình Nhu, nhẹ nhàng hơn hẳn:
- Vậy em có từ chối không?
Tình Nhu chu môi lí lẽ:
- Không phải anh đã chạy ngay tới sao? Em còn chưa kịp nói lời nào...
Nam nhân bất giác kéo gáy cô sát lại khuôn mặt mình, hai người đối mặt, ánh mắt hắn kiên định còn Tình Nhu thì yếu mềm, cũng thấy được vị thế của hai người. Nhâm Cảnh Thâm trầm mặc:
- Tốt, em nên làm thế.. vì tôi cực kì ghét..và sẽ không tha thứ cho kẻ nào có ý định lăm le, gần gũi Tình Nhu của tôi. Em biết em quan trọng với Cảnh Thâm tôi đến nhường nào mà, nên tránh xa nam nhân khác cũng là tốt cho em và giữ cho mấy kẻ đó an toàn...
Nữ nhân bị ép tới nằm rạp vào lồng ngực tên ác ma này không nhúc nhích, lời nói hắn phả ra cũng khiến cô buồn buồn dựng tóc gáy, cánh tay bên dưới nắm chắc eo cô lại bắt đầu siết chặt, bên dưới hạ bộ lại nổi cộm lên khiến Tình Nhu đỏ mặt muốn trốn tránh
P/s: hãy thả tim, follow truyện và đừng quên tặng choa truyện điểm quà, phiếu vote để EM GÁI NHỎ MAU LẠI được nhìu bạn biết đến hơn nha. Mơn mng nhìuuu