Hôm sau
Bà Thanh từ sáng đã báo cho Tình Nhu rằng trưa chiều nay sau khi cô tan học ở trường xong thì bà và bác Mạc Tâm... cùng La Vân Ngọc sẽ qua trường đón cô cùng đi ăn. Tình Nhu thở dài, biết ngay mà, ngay khi có cơ hội ở gần là Diệm Thanh phải tận dụng để gia tăng mối quan hệ của cô giữa La gia. Tình Nhu không phản đối gì, cứ lặng lẽ chấp thuận thôi
Trưa đó
Mẹ cô cùng bác Mạc Tâm mới dùng bữa xong đã đi spa ngay rồi, để cô với Vân Ngọc bơ vơ dạo quanh trung tâm thương mại này. Cả hai kiệm lời, Tình Nhu thì không có ý với Vân Ngọc, anh cũng không chờ đợi kết quả gì từ mối quan hệ này.
Bất giác vài lần để ý, nữ nhân trông thấy nam nhân này luôn bồn chồn lo lắng vậy, liên tục sờ nắn vào chiếc nhẫn với kí tự đặc biệt bên tay trái của mình. Tò mò, cô hỏi:
- Anh à... Chiếc nhẫn đó có ý nghĩa gì thế? Sao anh cứ cầm nắn nó từ nãy thôi...
Vân Ngọc hơi mất tự nhiên, giấu tay sau áo rồi cười lên với cô nhẹ nhàng:
- À...ừm.. Chỉ là.. Chiếc nhẫn anh thích thôi, đeo lâu rồi... Nên như món đồ bất li thân ấy mà
Cả hai tiếp tục đi chọn mua vài món đồ khác, sau cùng có vài cuộc gọi điện tới số La Vân Ngọc, trông anh luôn lén lút và e dè nhìn cô rồi mới bắt máy. Lúc nghe điện cũng rất nhanh rồi đã tắt đi, sau một cuộc lại gia tăng sự căng thẳng trên nét mặt nam nhân
Tình Nhu cũng sớm nhận ra nam nhân này có vấn đề gì đó rất lớn, cô nhanh chóng viện cớ:
- Anh đứng đây nhé... Em lên kia chọn mấy món đồ rồi quay lại
Nữ nhân để lại khoảng không gian riêng cho Vân Ngọc có cơ hội giải quyết việc riêng của mình. Cô lạc lõng đi trên các lối hành lang một mình, bất giác thở dài, mới 2 ngày kể từ Nhâm Cảnh Thâm đi công tác mà cô cứ buồn chán lấy làm sao... Rõ ràng đã rất mong tên ác ma đó mau biến đi thật xa mà bây giờ lại nhớ lại mấy lần cả hai chành chọe nhau cũng khá vui đó chứ
Một lúc sau
Tình Nhu quay lại chỗ ban nãy thì không thấy Vân Ngọc đâu nữa rồi, cô bắt máy gọi cũng báo bận, bà Thanh và bác Tâm đã đi spa sắp xong rồi, hai người họ cũng phải về sớm thôi
Nữ nhân rảo bước lẻn khắp các gian hàng mà hai người đi qua, sau cùng cũng thấy Vân Ngọc đang đứng ở một góc khuất, Tình Nhu thở hồng hộc ra, lẩm bẩm:
- Aizz... Anh thật là...
Toan định gọi tên thì tiếng nói chuyện giữa Vân Ngọc và một người nào đó vang lên, là tiếng của đàn ông:
- Vân Ngọc.. Chúng ta còn phải lén lút đến bao giờ đây... Em vẫn phải tiếp tục nhìn anh bên cạnh mọi người con gái khác vậy sao?
La Vân Ngọc giọng cũng lễ khổ:
- Lý Bình... Xin hãy thông cảm cho anh, em biết anh là con trai của...
Nam nhân Lý Bình đó liền gắt gỏng:
- Rồi rồi em biết.. Con trai của sếp lớn, gia đình truyền thông quân đội, ba mẹ đặt nhiều hi vọng vào anh... Những người con gái anh xem mắt chỉ là nhất thời chứ anh không có tình cảm với ai, phải chứ?... Anh nói đi nói lại rất nhiều lần rồi
Vân Ngọc cũng căng thẳng:
- Ừ.. Em nghĩ anh muốn mãi gò ép trong sự sắp xếp này sao? Anh cũng muốn làm việc và thăng tiến, sống thật với bản thân và cạnh em chứ không phải ngày một ngày hai gồng gánh mình thành nam nhân ga lăng nào đó trước mặt phụ nữ
Tình Nhu nép bên ngoài, nghe đến đây liền đờ đẫn, La Vân Ngọc hóa ra là đã có chủ.. Còn là một người con trai anh luôn bao bọc kĩ ư?... Tình Nhu rồi cũng hiểu ra những lúc anh dè chừng, căng thẳng trong mối quan hệ này là vì sao; cũng hiểu tại sao anh luôn tinh tế và có phần để ý kĩ đến những chi tiết đẹp rồi;.. Thông tin cô biết duy nhất hiện tại là mối quan hệ của Vân Ngọc và người họ Lý kia vẫn phải bí mật vì gia cảnh của La Vân Ngọc quad khác biệt, cũng mang uy lực lớn nên anh gồng gánh trên vai mình thêm nhiều sự nặng nề
Lý Bình khóc lóc, đáp:
- Vân Ngọc... Đã 5 năm rồi, em luôn đằng sau nhún nhường mọi điều kiện của anh... Nhưng mà, em sắp không chịu đựng được nữa, nếu anh không thể tiếp tục thì chúng ta.. Chia tay được không?
La Vân Ngọc nghe đến đây liền hoảng hốt, anh nắm lấy đôi vai run rẩy kia, cầu cạnh:
- Không.. Lý Bình... Em biết em quan trọng với anh ra sao mà? Chúng ta ở bên nhau 5 năm, dù là quan hệ của cả hai chưa được nhiều người trong xã hội này ủng hộ... Nhưng anh với em cùng cố gắng thêm một thời gian nữa, đợi khi anh vào được chức cao hơn, có chỗ đứng vững nhất định sẽ mãi bên em, công khai chuyện tình này
Lý Bình lẳng lặng lắc đầu, nhẹ nhàng hất tay Vân Ngọc:
- Em là họa sĩ, làm nghệ thuật thì luôn mơ mộng hơn thường... Em đợi anh và ngóng chờ lâu như vậy, cũng như con chim mà bị giam mãi trong lồng... Dù cho chiếc lồng có rộng lớn, cảnh vật đẹp đẽ và nó không phải tự kiếm thức ăn thì tất cả điều đó cũng không bằng con chim được sải cánh bay trên bầu trời... Em cũng vậy, Vân Ngọc à... Em muốn tự do đi đây đi đó bên người mình yêu, em không cần người ấy chức cao trọng vọng... Còn anh lại xa vời với em quá...
P/s: hehehehehe típ tục thả tim, tặng đỉm quà và phiếu vote cho truyện nè mng... Đón xem chiện tình anh Vân Ngọc và nam nhân Lý Bình nha mng