Tại biệt thự
Tình Nhu nhanh nhảu chạy vào trước, cô hào hứng nghĩ đến món quà của Cảnh Thâm, gọi:
- Anh hai.. mau mau lên
Nữ nhân chạy vào vô bếp, toan lên tầng thì bà Miên cùng với mấy người hầu đang dọn dẹp dưới bếp, đồng thanh:
- Cô chủ..chúc mừng sinh nhật
Tình Nhu nghe vậy liền cười tươi, chạy lại phía mọi người rồi ríu rít cảm ơn, đáp:
- Con cảm ơn... Mọi người, con tưởng tất cả đã đi nghỉ rồi chứ?
Bà Miên cười nhẹ, ôn tồn trả lời:
- Sao có thể chứ? Hôm nay là một ngày đặc biệt của cô chủ.. nhất định phải có đôi lời để chúc mừng
Một lúc sau khi đã nói chuyện xong, Tình Nhu lại mau chóng lên phòng, mọi động tác đều thoăn thoắt rất nhanh. Dù gì cũng phải tắm táp qua đã, đợi Cảnh Thâm mãi mà hắn lại qua thư phòng, hình như là định lấy gì đó, tỏ vẻ bí mật lắm
Tình Nhu tắm rửa xong thì ra ngoài, đúng lúc này nam nhân cũng ngồi bên ghế sofa đợi, dáng vẻ hắn cao lớn nhưng mặc bộ đồ ngủ đen tuyền, góc phòng cũng không bật hẳn đèn sáng nên khiến cô một phen giật mình, nói:
- Anh hai.. sao thù lù vậy chứ? Vào phải báo mà anh cũng nên bật đèn lên
Cô đi lại ngồi bên ghế, ánh mắt sáng rực, giọng nói thỏ thẻ mơi gợi:
- Đâu? Món quà anh định tặng em là gì thế?
Nhâm Cảnh Thâm hôm nay kiệm lời hơn hẳn, từ lúc dùng bữa bên Nhâm gia cho tới về nhà, chỉ chăm chăm nhìn cô chứ không giao tiếp gì nhiều. Bàn tay hắn rờ lên mái tóc mềm mại của nữ nhân, cầm lên mấy sợi rồi đưa lại tóc hửi hửi, bất giác nắm nay cô kéo giật lại, o ép cơ thể Tình Nhu sát vào mình. Nữ nhân bị động nên không thoát ra được, nhận thấy có chút mờ ám, dè dặt hỏi:
- Anh hai...
Nhâm Cảnh Thâm nhìn xuống cánh môi lúc nào cũng chu mọng lên lí lẽ, thỉnh thoảng sẽ thấy chiếc lưỡi non mềm hồng hào đang ẩn sâu bên trong. Không nói không rằng, Nhâm Cảnh Thâm cúi xuống hôn lên cánh môi của “em gái nuôi”, hành động cũng mạnh bạo một cách bất ngờ, đè nằm vật nhỏ xuống ghế, cưỡng hôn cô một lúc lâu, tiện thể còn mân mê thớ da của Tình Nhu đang ẩn sau lớp quần áo ngủ
Cảnh Thâm mơn trớn chiếc lưỡi hồng đến mức dịch bọt chảy nhe nhớp bên môi Tình Nhu, hơi thở của cô bị nén lại khiến khuôn ngực phập phồng đến mạnh. Đến khi dứt ra thì nữ nhân cũng không còn sức cằn nhằn, nằm đó mà thở hồng hộc, cơ thể vật nhỏ dưới thân Nhâm Cảnh Thâm, ngay lúc này hắn quá dễ dàng để chiếm đoạt Tình Nhu một cách dễ dàng. Nhưng không...
Nhâm Cảnh Thâm lại kéo Tình Nhu ngồi dậy trong lòng, bấy giờ trên khuôn mặt cô không còn vẻ hào hứng ấy nữa mà chuyên sang né tránh, lắp bắp:
- Em..em không cần quà nữa..
Nhâm Cảnh Thâm phì cười, muốn dọa vật nhỏ một chút đã khiến cô sợ hãi chuyện sắp tới. Sau cùng hắn đưa ra một bản hợp đồng, hào sảng:
- Tình Nhu.. số tài sản này là của em
Nữ nhân cẩn trọng đón nhận, muốn ngồi sang bên cạnh liền bị cánh tay Cảnh Thâm bấm chặt bên đùi, đành miễn cưỡng ngồi im, mở ra từng trang hợp đồng xem. Đây là số tài sản của Bạch gia trước đây, giờ bọn họ đã sang Nam Phi rồi - theo sự sắp xếp và giám sát của Nhâm Cảnh Thâm. 2 cha con Bạch gia sẽ bị quản thúc ở bên đó đến cuối đời. Nam nhân giải thích thêm:
- Trước đó tôi đã đứng tên mình để giữ giúp em số tài sản này... còn bây giờ sẽ thuộc về em, tôi cũng đã sang hết tên, hoàn thành mọi thủ tục và trích một số tiền để làm thẻ tín dụng
Tình Nhu xem qua một lúc nhưng đây không phải thứ cô quan tâm, nữ nhân bộc bạch:
- Thế.. không phải là món quà ấy sao? Cái mà anh hay bảo.. đợi em 18 tuổi...
Tình Nhu càng nói càng nhỏ dần, xấu hổ mà nhận ra mình hơi quá lời rồi. Trái lại, điều này khiến hắn lại có chút vui vẻ, kéo vật nhỏ nằm trong lòng, thâm trầm hỏi:
- Tiểu Nhu.. ra là vậy, em cũng mong chờ chuyện này lâu lắm rồi phải không?
Nữ nhân thoảng thốt, đập tay vào vòm ngực tên ác ma này, rối rít:
- Không phải... do anh..tất cả do anh hay nhắc tới, nên em tưởng...em tưởng...
Nhâm Cảnh Thâm cười nhẹ, chụm mũi mình xuống chóp mũi Tình Nhu, tình tứ trả lời:
- Tình Nhu... tôi hiểu mà, em chưa cần vội. Em nghĩ tôi sẽ để em thoát khỏi vòng tay tôi một cách dễ dàng vậy sao? Nhưng thiết nghĩ bây giờ chưa phải lúc..
Tình Nhu gật gù, Nhâm Cảnh Thâm lại bá đạo, nói lớn:
- Hay thật ra em thấy sẵn sàng rồi nhỉ? Chết... thế mà tôi lại tưởng.. nào chúng ta bắt đầu thôi, đây sẽ là món quà tôi khiến em nhớ mãi
Nữ nhân đang gật gù xong liền lắc đầu nguây nguẩy, cô rối rắm ngăn cản:
- Không Cảnh Thâm.. anh đừng có manh động mà.
Nhâm Cảnh Thâm ôm trọn cô nằm lên giường, rúc mặt xuống hửi hửi mùi hương dưới hốc cổ của vật nhỏ, kích thích dây thần kinh buồn chạy dọc đốt cổ. Tình Nhu cười khúc khích, khó nhọc:
- Nào anh hai... mau dừng lại..buồn quá..ah ha
P/s: bắt quả tang có mấy ngừi đang tưởng bở đây eheheheheheheh. Đợi chap sau đuy mấy con ngừi hắc hóa này ><. Đầu tuần mng hãy thả tim, tặng điểm quà và nhớ có phiếu vote cho tui xin nhaaa