Triết Thẩm Diên im lặng một hồi, bàn tay cũng cuộn lại, các ngón tay cấu vào nhau như nén đi những cảm xúc tiêu cực của mình. Anh từ từ thú nhận:
- Đúng vậy... Mẹ anh đang bị điều tra, ba anh tuy làm Cục trưởng nhưng đã về hưu rồi. Thời thế thay đổi, phe phái lập ra thì dĩ nhiên muốn tiêu diệt 1 số đối thủ khác
Nam nhân nhấp một ngụm coffee, khẩn khoản:
- Vậy nên... Em và Nhâm gia.. có thể giúp mẹ anh qua cơn hoạn nạn này không? Chỉ cần Nhâm gia chịu giúp, mẹ anh thoát khỏi tầm ngắm thì nhất định gia đình anh sẽ có cách đền đáp
Tình Nhu nhìn nam nhân trước mặt, anh cầu xin cô và hạ giọng, hạ cái tôi xuống hết mức có thể. Cô thở dài, sau cùng bọn họ vẫn nghĩ mình là thông minh và không chịu từ bỏ sự kiêu ngạo của bản thân. Nữ nhân đáp:
- Chuyện này ba anh cũng lo, bác ấy nhất định sẽ có cách giải quyết... 1 trong những cách đó là kết giao cùng Nhâm gia, lợi dụng vị thế của ba em để tác động lên đợt điều tra lần này. Nhưng Thẩm Diên... Anh với mẹ anh đều giống nhau, vẫn không chịu bỏ đi cái tôi ngất ngưởng của mình.. Dù sắp chết đến nơi rồi
Tình Nhu cười khẩy, nhấn mạnh những ý cuối để cho Thẩm Diên biết rằng mọi chuyện rối bời nhà anh cơ bản vẫn có hướng giải quyết ổn thỏa. Tình Nhu gợi ý:
- Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung Ương trực tiếp điều tra vụ này... Nếu không tác động đến ngài ấy thì anh nghĩ xem chúng ta sẽ gặp ai?... Chính là phu nhân của ngài Chủ nhiệm
Cô thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối:
- Haiz.. Nhưng tiếc thật đấy, chẳng phải mẹ anh và bà phu nhân đó không ưa nhau nên thành ra nhiều có sự như này sao? Ngay khi mở ra cuộc điều tra, có khi chính phu nhân đã rủ rỉ với tai chồng rằng "Mình hãy cho vợ của Cục trưởng Triết vào"... Thế đấy, sao anh và mẹ không tới gặp bác phu nhân đó?
Triết Thẩm Diên cũng hơi toát mồ hôi vì Tình Nhu xem ra biết nhiều thứ hơn anh tưởng. Cô chỉ giấu nhẹm đi để xem anh diễn xuất đến mức nào thôi ư? Nam nhân hề hà, đáp:
- Tình Nhu... Em có nói là, mẹ anh và bác ấy mâu thuẫn mà.. Vậy thì, sao có thể gặp mặt để xin xỏ?
Tình Nhu khoanh tay lại, mạch lạc đáp:
- Đến nhà bác ấy, mua thêm socola hảo hạng, tốt nhất là đừng mang theo phong bì, bắt đầu trình bày ra, nhớ là dùng giọng nói khẩn khoản... Bảo mẹ anh tốt nhất là cất đi cái sự kiêu ngạo chết tiệt đó đi, lúc chết cũng không mài ra sống được đâu. Vì 2 người có mâu thuẫn nên mẹ anh khôn khéo thì nhận hết lỗi về mình đi... Ha, cần thiết thì quỳ lạy van xin bác ấy
Thẩm Diên nghe từng bước kĩ càng, sau cùng lắp bắp:
- Sao... Sao lại quỳ lại gì chứ?
Tình Nhu gắt gỏng:
- Mẹ anh không muốn quỳ lạy đối thủ chứ gì? Tôi nghĩ anh nên về khuyên bác gái khôn ngoan và ứng xử đúng mực hơn đi. Mình đang cần họ giúp thì biết điều, bằng mọi cách làm họ vui và bày tỏ thành ý của mình
Tình Nhu nói xong những điều cần nói, thanh toán cho bữa ăn rồi an nhàn khoác áo đi về. Ra đến cửa liền bị kéo lại, Thẩm Diên hối hả:
- Nhưng mà Tình Nhu... Tại sao lại mang socola, không nên mang phong bì? Em dựa vào đâu để khuyên như thế?
Tình Nhu ôn tồn đáp:
- Bác ấy thích ăn socola sữa, chồng đang làm trong ban Kiêm tra - Kỉ luật thì chính bác cũng phải giữ mình rồi... Tôi biết những điều này vì hồi nhỏ.. Chính bác dạy thêm Toán cho tôi đấy
Giải thích tường tận xong Tình Nhu cười khẩy, giật tay ra khỏi Thẩm Diên rồi mạch lạc rời đi. Cô chỉ đường đến thế rồi, mẹ con anh ta còn không chịu đến thì chỉ có chờ chực vào vòng lao lí. Nhâm gia dư sức giúp nhưng tốt nhất là không nên, như vậy sẽ là can thiệp sâu vào Chính trị, lộ mình ra sẽ càng dễ bị đối phó
Một thời gian sau
Diệm Thanh bắt máy gọi điện, hỏi:
- Này.. 2 đứa về chưa? Ba mẹ đã chuẩn bị xong rồi
Tình Nhu cười mỉm, nhẹ nhàng đáp:
- Mẹ đợi chúng con nhé, sắp về đến Nhâm gia rồi ạ
Cuộc nói chuyện cũng mau kết thúc, hôm nay là sinh nhật tròn 18 tuổi của Tình Nhu. Khổ nỗi sinh vào tháng cuối của năm nên trong khi bạn bè an nhàn, làm được bao nhiêu thứ hay thi bằng các loại rồi thì cô chưa thể, trên giấy phải xác minh ngày tháng đủ 18 tuổi hẳn hoi mới được công nhận
Nhâm Cảnh Thâm ngồi bên lái xe, trạng thái hôm nay tốt hơn hẳn, thỉnh thoảng ậm ừ hát rồi thở dài mấy đợt khí run run. Tình Nhu thấy lạ, quay sang hỏi:
- Anh có gì mà vui thế? Còn hát ngâm nga nữa
Nhâm Cảnh Thâm không ngại ngần, hào sảng trả lời:
- Tình Nhu em tròn 18 rồi... Kể từ nay tôi sẽ không phải sống trong sự áy náy hay kiềm chế suốt 11 năm qua nữa... Nghĩ đến vậy, tôi không kiềm lòng nổi
Nữ nhân nghe vậy ngầm hiểu ý, cô ái ngại quay đi, không tiếp chuyện với Nhâm Cảnh Thâm nữa, sợ rằng nói thêm hắn sẽ lại có những lời nói "không trong sáng" mấy
P/S: thả tim chào đón chị nhà dủ 18 tuổi nha ehehehe