Một lúc sau
Vị bác sĩ đã sơ cứu và quấn băng cẩn thận cho Tình Nhu, vết bắn sượt qua mà chảy máu đến đầm đìa vì loại đạn nhọn. Thử hỏi nếu Chu Cầu bình tĩnh nhắm bắn từ đằng sau thật chuẩn xác, vào đúng phần tim thì Tình Nhu đã chết lịm từ giây phút nào... hay cho cả bắn lệch sang phần mô thịt khác đi chăng nữa, chỉ cần loại đạn nhọn này găm vào da thịt thì đúng là nguy kịch
Tình Nhu thử nhấc nhẹ cánh tay lên liền đau tê tái, đầu nhọn của viên đạn như vết dao cứa chém ngang vào thớ thịt này. Cô cực nhọc toan xuống giường thì từ ngoài Nhâm Cảnh Thâm tức tốc chạy lên, hắn mới từ ngoài trở về, nhìn vết thương trên tay cô rồi sốt sắng đi lại ngồi cạnh, nâng niu chạm vào cánh tay, hỏi:
- Bác sĩ đã tới kịp... may...phù phù... may quá
Có vẻ chạy rất vội lại hốt hoảng nên Nhâm Cảnh Thâm thực sự nói không ra hơi hoàn chỉnh, mái tóc cũng bay khỏi nếp vuốt, ánh mắt trừng lên ban nãy dần dịu xuống. Sau cùng hắn bồn chồn đi sang khoang phòng bên, Nhâm San Viên nằm ngủ ngoan ngoãn trong cũi lớn, nam nhân cúi xuống hửi lấy mùi sữa còn phảng phất trên khuôn miệng chúm chím của con trai, bấy giờ mới ngồi gục xuống thở dài, một hơi thở phả ra đầy nhẹ nhõm
Cảnh Thâm quay trở lại bên phòng, nghiêm túc nói:
- Việc của Chu Cầu, do em toàn quyền quyết định...Tôi sẽ làm bất cứ điều gì với ông ta, chỉ cần em yêu cầu
Tình Nhu kê gối vào thành giường, ngồi dựa vào thảnh thơi, an nhàn đáp:
- Tùy anh, tùy cả ba nữa... nếu có xử, em muốn lão không được chết... phải hành hạ đến mức cầu xin chết cũng không được. Anh thấy sao?
Nhâm Cảnh Thâm cởi bỏ chiếc áo vest, nới rộng calavat đầy lười nhác, khảng khái:
- Được... sống không bằng chết, chết cũng không xong
Tình nhu cười khẩy, hỏi thêm:
- Chu Cầu 30 năm gắn bó với Nhâm gia, lão không chỉ là tâm phúc của anh mà còn là của ba Thế Thành. Anh thực sự nghe theo ý muốn của em mà hành hạ lão như vậy sao? Nghe bảo lão ta đã từng đứng ra đỡ cho hai cha con anh bao phen nguy hiểm đến mức giằng co với Diêm Vương để giữ lấy cái mạng già khốn khổ đấy... anh thực sự... nhẫn tâm bỏ qua bao đại công để xử một tội trạng này à?
Cảnh Thâm nhếch môi, đi lại đối diện với Tình Nhu, ánh mắt hắn cương trực hơn bao giờ hết, giọng nói thâm trầm uy tín:
- Ai động đến mẹ con em, tôi tuyệt đối không tha... có 1 Chu Cầu hay cả 10 tên tâm phúc như thế, một khi có ý đồ như vậy thì sao có thể trọng dụng tiếp đây?
Nói đoạn hắn rờ tay lên khuôn cằm nhỏ nhắn của tiểu thỏ, nam nhân biết rằng câu hỏi vừa rồi của cô để thăm dò tình ý của hắn... Nhưng như Nhâm Cảnh Thâm đã khẳng định bao lần, từ xưa đến nay, hắn bao lần mặc nguy hiểm hay công việc hệ trọng của bản thân, miễn là cô cần hắn sẽ tới. Vì Tình Nhu, hắn có thể đánh đổi nhiều thứ
Không gian giữa hai người trở nên đặc quánh lại, Tình Nhu thẳng thừng hất mặt sang nơi khác, lái chuyện:
- Còn đám người làm nữa... tại sao họ lại vắng mặt hết cả?
Cảnh Thâm từ từ ngồi xuống, đáp:
- Chu Cầu đến từ sớm, ra lệnh cho bọn họ rời đi nên đám vệ sĩ về lại tổ chức huấn luyện còn người làm thì xuống kho sau nhà... hoàn toàn không biết chuyện trên gian nhà chính
Tình Nhu nghe vậy liền nhăn mày, lí lẽ:
- Thật lố bịch... đáng lẽ bọn họ phải ra hỏi ý kiến em chứ không thể nghe lời Chu Cầu răm rắp như vậy. Ha, họ không biết ai mới thực sự là chủ sao? Nếu hôm nay không phải em bị bắn sượt mà San Viên có hệ mệnh gì, em thề sẽ xử tội từng kẻ một
Nhâm Cảnh Thâm vốn chỉ nghe ngóng bình thường rồi tới lúc thái độ Tình Nhu có gay gắt lên thì liền thấy lạ, hắn cười cười, vuốt ve bầu má đang đỏ lậng lên của tiểu thỏ, nói:
- Vợ nhỏ, từ hồi Serbia về đây... em có vẻ nóng tính... và, hì... bá đạo hơn nhỉ? Trước đây em luôn nhẹ nhàng và khả ái với mọi người lắm, bây giờ lại bạo dạn như vậy sao?
Nữ nhân nghe vậy liền đảo mắt nhìn hắn, so với lúc trước cô luôn vui vẻ tươi cười đáng yêu thì hiện tại, khuôn mặt lạnh lùng huyền bí, đánh dấu sự trưởng thành và vẻ quyến rũ nam nhân lên một tầm cao mới. Cô nhìn trân trân vào Nhâm Cảnh Thâm, chỉ ánh mắt nhìn cũng khiến tên biến thái này rạo rực, hắn trực tiếp bế thốc cô ngồi lên đùi, vòng tay siết mạnh ôm sau sống lưng, hết kiên nhẫn mà gằn lên:
- Tiểu Nhu, mau đáp lại tôi đi... ánh mắt kia của em... rốt cuộc là tâm tình gì đang che dấu, tôi thực không nhìn ra em nữa, có lẽ phải “tiến vào trong” mới tìm được
Tình Nhu đưa tay rờ lên đôi môi mọng, khuôn miệng phàm tục này luôn kích thích không gian giữa cả hai bằng mấy lời nói ái muội. Nữ nhân cười nhẹ, lên tiếng:
- Cảnh Thâm, em đã từng nói em đã bị tai tiếng rất nhiều khi làm con gái nuôi của Nhâm gia, ba mẹ hay anh đều không biết, không nghe, không thấy nhưng còn em... em biết, em nghe, em thấy, em trải qua sự dè bỉu của đám người ấy. Bọn họ chưa từng coi em là người của Nhâm gia, chỉ coi em là con oắt may mắn nhờ cái chết của ba mà được vào đây mặc cho em luôn cố gắng ngoan ngoãn, học tập để đền đáp
Tình Nhu vuốt ve sống mũi thằng tắp của Cảnh Thâm, vuốt dọc xuống yết hầu rồi mân mê nơi này khiến nước bọt của Cảnh Thâm nuốt lên ực xuống liên tục. Cô nói tiếp:
- Vậy nên... nếu chúng ta kết hôn, em sẽ trở thành phu nhân của Nhâm Cảnh Thâm anh... dĩ nhiên em sẽ thay đổi thái độ, tất cả những lời nói trước đây của bọn họ em sẽ bỏ qua nhưng kể từ đây về sau, em sẽ không tha cho kẻ nào... em có San Viên để yêu chiều và có anh để chở che cho mình có thể làm càn, nếu em muốn động thủ với đám người đó... anh đâu có cấm em?
Nhâm Cảnh Thâm hôn lên mu bàn tay của tiểu thỏ, giọng nói khàn khàn cam chịu, đáp:
- Ừ, em cứ làm mọi việc thoải mái, miễn là em thích... tôi sẽ ở sau chống cho em. Trời có sập tôi cũng đỡ, đất có lở tôi cũng kê mình để mẹ con em được ngang tàng